Hôm nay, Ngạn Thần cùng Tuý Linh xuống Địa Phủ một chuyến để cho nàng gặp mặt Tiêu Dao một lần.
Con bé nắm lấy tay Diêm Vương phu nhân bước ra trước điện.
Vừa nhìn thấy Tuý Linh, Tiêu Dao liền cao hứng, vui mừng tiến đến ôm lấy người nàng.
Tuý Linh cúi người, ôm lấy người con bé vào lòng vuốt ve.
“Phu nhân, người tỉnh lại rồi, thật tốt quá” Con bé cười cười nói nói một cách vui vẻ.
“Tiêu Dao có nhớ ta không?” Nó gật gật đầu, nét mặt mếu máo “Tiêu Dao rất nhớ phu nhân” “Ta cũng rất nhớ con” Tuý Linh cưng chiều nhéo nhéo má nó.
Ngạn Thần vô cùng không thích điều này, hắn lạnh lùng liếc xéo con bé.
Hắn lên tiếng “Nương, phu nhân, ta tới tìm Thất Sát nói chuyện một lúc” “Đi đi” “Ừ, nó dạo này không biết gặp chuyện gì suốt ngày tìm tới Mạnh Bà” “Hắn là thất tình” Diêm Vương Phu Nhân cười rộ lên, đúng thật, tìm đến Mạnh Bà nếu như không phải tư vấn tình cảm thì cũng là gặp chuyện tình cảm cho nên mới nhờ lão trò chuyện cùng.
Ngạn Thần rời khỏi điện, tới chỗ Vọng Hương Đài.
Quả Nhiên, Diêm La Thất Sát đang ngồi trong đình phát canh giúp Mạnh Bà.
Bộ dạng có vẻ thuần thục đi ra.
Ngạn Thần tiến đến, y phục một màu đen lạnh lùng tựa như khí chất “Truyền nhân của Diêm Vương cũng có lúc rảnh rỗi tới Vọng Hương Đài phát canh?” Mạnh Bà nhìn thấy Ngạn Thần, lập tức cung kính cúi đầu chào.
Diêm La Thất Sát liếc một cái, hừ lạnh “Chẳng phải truyền nhân của Ma Tộc còn rảnh rỗi hơn ta sao? Đích thân tới Vọng Hương Đài nhìn xem ta phát canh cho âm hồn?” “Bổn tọa là có việc” “Ôh, Địa Phủ hôm nay chắc có biến” Thường ngày, người của Ma Giới không rảnh rỗi tới mức có việc cần đến Địa Phủ.
Chỉ có, Địa Phủ tìm tới bọn họ để báo cáo sổ sách mà thôi.
Ma Giới là Tộc Quỷ, cao hơn Âm Phủ rất nhiều bậc, căn bản phải kính phục vài phần.
Cô đi đâu hắn theo sát ánh mắt tới đó.
Diêm La Thất Sát nhíu mày,