“Nếu như Tô Lăng có mệnh hệ gì tôi sẽ không chịu trách nhiệm” Ngạn Thần đồng ý giải trừ phong ấn, nhưng mọi hậu hoạ Diêm La Thất Sát tự lo liệu.
Hắn đã cảnh cáo trước, có nghe hay không là tự Y quyết định.
“Chỉ cần anh giải phong ấn, mọi bất trắc tôi lo liệu” “Được” Ngạn Thần nắm hờ bàn tay, cánh tay đưa lên giữa người, tư thể đứng ung dung tự đắc.
Tô Nhiên đang nghỉ ngơi trong tiệm, hắn cũng hết lời để nói chỉ đành rời đi.
Diêm La Thất Sát quay đầu, nhìn theo bóng lưng hẳn bước đi lên tiếng hỏi “Đi đâu?” “Dạo xung quanh Địa Phủ người một vòng” Y nhấc bước, cùng hẳn dạo một vòng cho khuây khoả, che lấp những thứ cảm xúc không vui của những ngày qua.
Tuy Linh và Ngạn Thần ở lại Địa Phủ dùng một bữa cùng Diêm Vương, sau đó hắn đưa nàng trở vê Ma giới trả lại cho Ngạn Phong.
Trước khi trở về, Tiêu Dao chạy theo ra tới cửa chính đại diện Diêm Vương Phủ...!
“Phu nhân, đợi con với” Tiêu Dao chạy đuổi theo bóng lưng hai người, cuối cùng cũng đuổi được tới nơi.
Con bé vừa gọi vừa mếu máo.
Tuý Linh quay đầu, vô cùng bất ngờ khi phát hiện Tiêu Dao đuổi theo mình.
Nàng ngồi thụp xuống, con bé tiến đến nắm lấy cánh tay của nàng.
“Phu nhân, mang con về lại Ma giới được không?” Nàng lắc lắc đầu, cười ôn nhu “Ngạn Phong sẽ không cho phép đâu” “Con sẽ rất nhớ người” “Ta sẽ thường xuyên tới thăm con” Tiêu Dao cúi gằm mặt, mí mắt rũ xuống buồn rầu nói không nên lời.
Không phải môi trường ở Âm Phủ không tốt, càng không phải Diêm Vương Phu Nhân đổi xử tệ bạc với Tiêu Dao.
Chỉ là, con bé cảm thấy rất quý Tuý Linh, muốn cùng nàng trở về Ma giới, theo nàng hầu hạ và học chữ.
Tuý Linh xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói “Ngoan, ở lại chăm chỉ tu luyện, rồi con sẽ được tới Ma giới thôi” Tiêu Dao gật gật đầu, con bé ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt cầu xin.
Dường như, trong đôi con mắt của nó hiện lên tia u buồn, đọng lại một tâng hơi sương.
“Con sẽ chăm chỉ” “Tiêu Dao rất ngoan, ta sẽ đợi tới ngày con tới Ma giới” Có một quy luật.
Người phàm sau khi chết sẽ xuống địa phủ, nếu là người lương thiện