Tuý Linh dạo gần đây suy sụp hẳn, sức khoẻ của nàng ngày càng suy yếu.
Hôm nay, nàng dạy chữ cho Tiêu Dao giống như thường ngày.
Con bé viết chữ, nàng ngồi cạnh uốn nản cho nó.
Một lúc trôi qua, Tuý Linh chợt thấy đầu mình hơi choáng, cảnh vật phía trước bắt đầu có chút mờ ảo.
Nàng chớp động đôi mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân chỉ dạy cho Tiêu Dao.
Con bé viết được một trang giấy, nó vui vẻ quay sang cười cười với Tuý Linh “Phu nhân xem này, hôm nay con viết được rất nhiều” Nàng xoa đầu nó, cưng chiều hết mực.
Thế nhưng, lời khen còn chưa kịp phát ra cảnh vật phía trước mờ ảo nhìn không rõ nữa.
Nàng ngất lịm đi, mặt gục trên bàn.
Tiêu Dao ngẩn người ra một lúc, bàn tay nhỏ bé đặt trên người nàng cổ gắng lay lay nàng dậy “Phu nhân...phu nhân...người tỉnh lại đi” “Phu nhân...người có sao không?” Tiêu Dao vừa lay người vừa gọi, gọi mãi nhưng Tuý Linh không trả lời lại nó.
“Phu nhân...người mau tỉnh lại đi...đừng làm con sợ..."
“Phu nhân...con cầu xin người mau tỉnh lại đi...!
Nó bắt đầu hoảng sợ, chân tay run rẩy, khóc nấc lên thành tiếng.
Hành động cũng bắt đầu cuống cuồng lên, chạy một mạch ra cửa, sau đó quay đầu lo lắng nhìn nàng.
Nó quay lại vào trong đỡ Tuý Linh nằm trên giường rồi mới chạy đi tìm người trợ cứu.
Tiêu Dạo vừa chạy vừa tìm phương hướng, nó đứng trước cửa điện của Ngạn Thần, gõ cửa nhưng không ai trả lời “Có ai ở trong không?” “Xin hỏi bên trong có người không?” Một lúc gọi đến khản cổ đi qua, bên trong không có người, là điện của Ngạn Thần nhưng hắn không ở tại.
Tiêu Dao tiếp tục chạy đi tìm người, con đường trở nên vắng vẻ hơn mọi ngày.
Nó tìm cách đánh lạc hướng hai tên kia, Tiêu Dao chỉ tay vào bên trong, nói lớn “Ông ơi, hai chú này không cho con vào, ông giúp con với”Hai người kia nhất thời tưởng là lão già Quan Phùng đi ra, cả hai quay đầu vào bên trong.
Con bé chớp lấy thời cơ chạy thọc vào