Tô Nhiên một tay cầm lấy ô che tay còn lại khó khăn đỡ người con bé, Tiêu Dao gục người vào lòng cô, ánh mắt mệt mỏi cùng sợ hãi.
Ngạn Thần đi đến trước mặt Tô Nhiên và Tiêu Dao, hẳn cau mày nhìn.
Cả người Tiêu Dao run rẩy, mày cau chặt lại, khắp mình đau đớn vì Tô Nhiên chạm vào, sợi dây chuyền trên cổ cô phát huy hiệu lực.
Con bé nói không nên lời, chỉ biết cau mày chịu đựng cơn đau.
Ngạn Thần kịp thời phát hiện, thi triển một đạo linh khí vào người nó.
Tiêu Dao cảm nhận được một luồng khí kia làm tiêu giảm sự đau đớn, nhưng chỉ một phần.
Con bé ngất lịm đi trong lồng ngực Tô Nhiên.
Cô trao chiếc ô cho hắn, nói “Anh cầm hộ tôi” Hắn nhận lấy, Tô Nhiên bế Tiêu Dao lên đưa vào tiệm hoa.
Cô đặt con bé năm xuống ghế dài, bàn tay đặt lên trán nó.
Ngay lập tức, cô thu tay mình lại vì nóng.
Trán của nó, giống như một ngọn lửa vậy? “Sao trán lại nóng thế này?” Tô Nhiên quay người, đối diện với hắn, một mặt lo lắng hỏi “Anh có thể giúp con bé được không? Người nó bây giờ càng ngày càng nóng lên” Ngạn Thần liếc nhìn con bé, sau đó thi triển pháp thuật lên người Tiêu Dao một lần nữa.
Đợi một lúc đi qua, đôi mày nó cử động, có chút run run.
Tiêu Dao từ từ hé mở đôi mắt, nó nhìn chằm chằm vào người Tô Nhiên, nước mắt lại rơi xuống.
“Em cảm thấy thế nào rồi?” Con bé căn bản không thể tự ngồi dậy được nữa, nó cứ khóc nấc lên “Chị Tô Nhiên...mau cứu phu nhân...phu nhân sắp xảy ra chuyện lớn rồi” Ngạn Thần ngöi trên bàn trà, hẳn trừng lớn mắt, lạnh lùng hỏi lại “Ngươi vừa nói cái gì?” “Phu nhân...phu nhân đang ở điện...người bị ngất đi...tôi cũng nhưng không tỉnh...hức hức” “Chết tiệt” Hắn đứng phắt dậy khỏi ghế, cả người biến mất vào hư không.
Tô Nhiên nắm lấy tay con bé xoa xoa nhằm trấn an nó, cô nở một nụ cười “Không sao đâu, em đừng khóc nữa, mẹ của anh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi” Nó yếu ớt gật gật đầu! “Bây giờ em thấy trong người thế nào rồi?” “Em muốn ngủ!” Tô Nhiên cưng chiều lau đi nước mắt trên mặt nó, cô cười hiền hậu, xoa xoa gò má của con bé “Vậy em ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại phu nhân sẽ khoẻ lại thôi” “Dạ” nó gật đầu, sau đó nhằm mắt, rất nhanh rơi vào hôn mê.
Gô vỗ võ nhẹ bàn tay lên trước ngực con bé, đợi đến khi nó ngủ được một lúc cô rời khỏi chiếc ghế