Ngạn Thần muốn xem qua tình hình của Tô Nhiên một chút, xem ra, cô được Diêm La Thất Sát bảo vệ rất chu đáo.
Hản không ngờ đến, y cũng có lúc biết điều đến thể.
Nếu như hẳn không biết điều, e rằng lần này gặp lại Ngạn Thần hắn sẽ đem Y ra đánh cho nhừ tử, sau đó trả về Địa Phủ giống như trả chó về cho chủ vậy.
Ngạn Thần lưu lại một lúc, hẳn muốn rời đi nên căn dặn Diêm La Thất Sát vài câu "Giúp tôi chiếu cổ cô ấy, nếu làm không tốt thì cái mạng chó của cậu tôi sẽ không đảm bảo chết lúc nào đâu"
Câu trước hắn có ý nhờ vả nhưng câu sau liên là cảnh cáo.
Diêm La Thất Sát không dám không nghe "Tôi biết rồi, người của anh, nhất quyết có chết cũng phải bảo vệ"
"Tốt"
Sau đó, Ngạn Thần biến mất vào hư không.
Tô Nhiên không hề biết sự xuất hiện của hẳn, cũng không được gặp hắn hỏi han vài lời.
Diêm La Thất Sát đợi hắn đi mới dám lên tiếng kêu van, y đau đớn ôm lấy một bên má vừa bị hắn đấm "Chết tiệt, tôi đã làm sai cái gì mà lại chịu thương thế này?"
"Sao thế?"
"Cái nhan sắc đẹp trai của tôi bị con choa nhà cô phá hỏng đây rồi này"
Hắn vừa nói vừa uất ức chỉ vào một bên má mình.
Tô Nhiên nhíu mày nhìn, sau đó bất giác nở một nụ cười châm chọc "Ngu thì chịu!"
"Mẹ nó, cô còn cười được"
Hắn đưa tay thành nắm đấm lên trước mặt Tô Nhiên, nhưng nghĩ tới hình ảnh Ngạn Thần khoanh tay ngồi trên thành ghế của cô nhìn y với ánh mắt gây sát thương mạnh thì y lập tức thu cánh tay của mình lại.
Lỡ như hắn đang ở đây thật thì có mà ăn thêm một bên má nữa.
"Cứ cười đi, cô muốn thì cứ cười cho thoả thích"
"Haha"
Kết quả, Tô Nhiên cười rộ lên.
Đến mức Tô Lăng từ ngoài kia nhìn vào còn tưởng cô bị ma nhập.
Diêm La Thất Sát ôm lấy ám, mặt uỷ khuất tiến đến bên cạnh nàng "Tiếu Lăng Lăng, em mau xem đi, hắn ta đánh tôi không thương tiếc mà cô em gái của em còn dám cưới tôi đây này"
Hắn rất nhớ sự ôn nhu từ đôi mắt xinh đẹp của Tuý Linh, và