Diêm La Thất Sát mang Tiêu Dao đem trả cho Tô Nhiên.
Con bé vừa được gặp cô đã cười tít mắt, ôm lấy người cô một cách vui vẻ.
"Tô Nhiên, chị xem nè"
Có cầm vạt váy xoay một vòng quanh người Tô Nhiên, nụ cười nở rộng trên đôi môi "Mẹ của chú đẹp trai này may cho em đấy"
"Đẹp quá"
"Cái gì? Mẹ của Chú?"
"Vâng ạ, là mẹ của chú may cho con ạ!"
Cái con mẹ nó, hẳn mới hai mươi mấy tuổi thôi mà sao con bé lại gọi toạch ra là chú cơ chứ? Có tức không? Diêm La Thất Sát đi đến trước gương, hắn tự soi lại mình, bàn tay vuốt vuốt tóc "Con mẹ nó, chú ư?"
"Ta giống chú của ngươi lắm hả nhóc con?"
"Chú cũng đâu còn trẻ nữa ạ, nếu không gọi chú thì con gọi chú đẹp trai nhé"
Nét mặt của Diêm La Thất Sát hiện lên tia phấn khích, hắn nhìn mình trong gương, sau đó mỉm cười nhìn con bé "Nhóc con, được đấy"
Cái tên này không được bình thường đấy à? Tiêu Dao mặc kệ hẳn, nó quay sang nói với cô "Tô Nhiên, em đã hồi phục lại rồi"
"Bé con giỏi quá"
vô vừa cười vừa vỗ vỗ tay.
Tiêu Dao ôm con gấu bông trên tay, nó không thả con gấu xuống dù chỉ một giây.
Tô Nhiên thấy lạ, liền đón tay ý muốn xem con gấu "Cái kia, chị có thể xem nó không?"
Con bé phụng má lắc lắc đầu "Không được đâu"
"Là mẹ của chú kia tặng em hả?"
Gô đưa một ngón tay chỉ về cái tên đang tự vấn trước gương kia.
Diêm La Thất Sát quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia cay độc mong manh "Cô nói cái gì?"
"À không có