Tô Lăng tiếp nhận chức vụ trưởng phòng, nàng giờ đây làm việc ở phòng riêng của mình.
Hôm nay là ngày đầu nhận chức, trong lòng nàng có chút hồi hộp.
Diêm La Thất Sát mở cửa xe cho nàng, Tô Lăng thở phào một hơi rồi bước ra khỏi cửa xe.
"Em sao thế?"
"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận chức, có chút hồi hộp"
"Em đã quyết định rồi?"
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Lăng đã suy nghĩ cho quyết định này của mình suốt cả ngày hôm qua.
Tối qua nàng có nói chuyện qua với Tô Nhiên, cuối cùng đồng ý tiếp nhận bộ phận mới tại công ty.
Tô Nhiên có nói với nàng "Con người phải có lúc vươn lên để khẳng định chính mình.
Chị, em tin chị sẽ làm tốt công việc của mình"
Tô Lăng cũng muốn một lần bộc phá bản thân, làm thật tốt công việc của chính mình, mục tiêu đã đặt ra không thể không thực hiện.
Diêm La Thất Sát xoa xoa đầu nàng, cười nói "Tôi tin tưởng ở khả năng của em"
Nàng ngẩng đầu nhìn hẳn, nụ cười của hắn còn chói chang hơn cả ánh nắng ngày hôm nay.
Tô Lăng nhếch khóe môi, đùa một câu "Có anh chống lưng, tôi không cần phải sợ bị đuổi đâu nhỉ?"
"Kẻ nào dám đuổi tôi cho phá sản"
"Chà"
Nàng nhấc chân bước vào bên trong công ty.
Lập tức, Trương Du Mẫn từ phương hướng nào tiến đến ôm lấy cánh tay Tô Lăng hỏi "Người đàn ông lúc nấy là bạn trai sắp tới của em hả?"
"Đúng rồi"
Nàng không ngại đùa lại một câu với Y.
"Không ổn rồi, từ bao giờ em biết thích một người thế?"
Thích? Cảm giác này được coi là thích sao? Tô Lăng cũng không biết rốt cuộc là thích, hay chỉ là rung động? Nếu như đối với Diêm La Thất Sát, nàng chắc chắn rằng là thích, hắn thích nàng, chưa tới mức là yêu nhưng đã ở ngưỡng cửa giữa "Yêu và thích"
rồi.
Tô Lăng cười cười, chọc vào trán Trương Du Mãn một cái nhẹ "Chị bị ảo tưởng đấy à?"
Cánh tay Tô Nhiên ôm lấy tay hắn, mọi sự chú ý bắt đầu dồn hết lên người hai người bọn họ "Ồh, cô ấy là em gái của Tô Lăng, thật xinh đẹp"
"Hai người