Tô Nhiên ngồi trước cửa tiệm hoa nhìn mưa rơi.
Mưa làm cho lòng cô vô cùng trống rỗng mà man mác buồn.
Chẳng hiểu sao, có một số kí ức rất mờ nhạt đang chen lến trong ý thức của cô.
Cô chợt nhớ lại, buổi sáng lúc vừa từ đại điện của Ngạn Thần trở ra và vô tình nghe thấy những lời nói xấu chính mình của hai tỳ nữ kia, Tô Nhiên càng nghĩ lại càng cảm thấy thất vọng về bản thân mình.
Ngạn Thần bước từ bên ngoài vào trong, hắn lướt qua người Tô Nhiên phát hiện cô giống như người mất hồn liên lên tiếng gọi "Tô Nhiên?"
Một tiếng này cô không hề nghe thấy.
"Tô Nhiên?"
Hắn gọi lớn, chất giọng vô cùng lạnh làm cho cô giật mình.
Tô Nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt còn chưa thoát khỏi sự thất thần "Hả?"
"Cô đang nhìn cái quái gì mà thất thần thế kia?"
"À, đang ngắm mưa"
Ngạn Thần khẽ nhíu mày, đưa đôi mắt ra phía ngoài trời "Chẳng phải cô không thích mưa sao?"
"Nhưng bên ngoài trời không có nắng thì phải làm sao?"
"Cô có thể ngắm những thứ khác, đâu nhất thiết phải là mưa"
Tô Nhiên chú ý nhất cử nhất động của Ngạn Thần, cho đến khi hẳn ngồi xuống bàn trà, tự rót cho mình một ly.
Hắn dường như bị Tô Nhiên chiếu tướng quá lâu nên cảm giác rất khó chịu mà liếc cô một ánh mắt.
Cô cười cười, trả lời lại hắn "Anh có muốn tự đề cử làm thứ tôi muốn ngắm không?"
Cô gái này bị điên đấy à? Hắn nghĩ bụng "Cô ta hẳn là có vấn đề"
Hắn nhếch mép, cười nhạo "Vinh hạnh của cô không quá lớn như cô nghĩ"
"À"
"À cái gì mà à?"
"Anh rất đẹp trai, cũng rất kiêu ngạo"
Cô bĩu bĩu môi.
Không trách được Ngạn Thần, những người có nhan sắc thường rất tự đại và chảnh chó.
Hẳn kiêu ngạo? Không phải một chút nữ mà là nhiều chút, sự kiêu ngạo của hắn đem đi đong đổi thành tiền có khi nuôi được Tô Nhiên tận mấy kiếp.
Rất lâu sau, hản không lên tiếng.
Toàn bộ