Tôi đang trên đường đi về nhà thì bổng nghe tiếng của Thuyên Yên - cô bạn thân chí cốt nhất của tôi gọi lại từ phía sau. Tiếng hét của cậu ấy quả là không lẫn vào đâu được. Tôi xoay người lại thì thấy Thuyên Yên vừa chạy vừa hất hải gọi tên mình
- sao vậy Tiểu Yên? nhìn mặt cậu xem, không khác gì con mèo mè nheo cả - tôi cố ý trêu chọc
Cậu ấy vừa thở hổn hễn, cố nén lại để nói ra từng chữ
-giờ này... giờ này.. cậu còn... vui vẻ ..vậy sao...hả Thể Hy?
- sao chứ? có gì mà quản được việc mình không được vui? Vả lại, hôm nay còn được khen ngợi vì bài thuyết trình, chiều nay nhất định cậu phải qua nhà mình để dùng bữa đó.
- chuyện này... chuyện này tính sau đi... Thế Hy à, cậu thật sự chưa biết gì sao?
Tôi hơi tò mò khi nghe cậu ấy nói đến đây. Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng phải chuyện tôi từ chối đi cắm trại cùng lớp chứ? Ôi trời... tôi ghét nhất là đi những hoạt động như thế này!
- đừng có nói với mình là việc đi cắm trại nha, mình nhất định không đi đâu, mình về đây.
- Thế Hy, cậu sắp được gả cho đại thiếu gia của tập đoàn X-SAO rồi đó, cậu vẫn thản nhiên được hay sao? - Thuyên Yên cố nhấn mạnh giọng lại để thể hiện sự nghiêm trọng của sự việc
Tôi hoàng hồn. Chuyện này là sao? Tôi gả cho ai cơ chứ? Hình như tôi không nghe cậu ấy nói nhầm một từ nào! Không thể nào, tôi vẫn còn đang đi học, tương lai tôi rộng như thế thì làm sao có chuyện này xảy ra, nhất định là cậu ấy nghe sai rồi
- này Tiểu Yên, trưa nắng cậu bị ấm đầu sao? Cậu cũng biết là Lâm Thể Hy mình đây chưa hề muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì trên đời. Hà cớ gì mình phải lấy người đó như tin đồn cậu nghe được.
- mình vừa nghe cha mình nói đó Thế Hy à. Cậu quên hôm nay cha cậu và cha mình có cuộc họp cổ đông ở tháp QP sao? cuộc họp vừa kết thúc là cha mình đã gọi cho mình biết về vấn đề này
Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Quả thật hôm nay có cuộc họp cổ đông lớn trong thành phố. Tôi lật đật lên xe, yêu cầu tài xế chạy nhanh nhất có thể để mau chóng về đến nhà. Trên đường đi, tôi như ngồi trên đống lửa, lòng hừng hực muốn bùng cháy vì cái tin thất thiệt này.
- cô chủ, đến nhà rồi!
-....
- cô chủ, đã đến nhà rồi!
-...
Phải đến lần thứ 3 người tài xế trên xe gọi thì tôi mới giật mình xuống xe. Tôi đi vùng vằng vào trong, cảm giác như muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ. Tin nhắn trong điện thoại cứ vang lên. Là Tiểu Yên bảo tôi phải bình tĩnh mà giải quyết, phải hết sức bình tĩnh, có chuyện gì thì nhấc máy gọi cho cậu ấy đến.
Tôi nhìn thấy cha mình đang ngồi ở phòng khách. Lập