Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi chị ấy vì đêm qua tôi đã làm một việc mà tôi cho rằng nó quá táng tận lương tâm của mình, tôi cảm thấy mình thật đáng trách khi cùng người mà chị ấy đầu ấp tay gối ở cạnh nhau...
- Chị ... em thành thật xin lỗi chị.... thật ra... em
- em làm tốt lắm, chị muốn thấy em như vậy. Vì đứa con của họ Úc, em phải làm tốt giống hôm qua, rõ chứ?
Dứt lời, chị ấy bước ra ngoài lên xe đi đến công ty dự cuộc họp quan trọng. Dù tôi không rõ người hôm qua đã nói gì với chị ta, nhưng tôi vẫn không tự trách bản thân vì điều tồi tệ đó. Trên đường đi học, tôi không thể tập trung vào chuyên môn của mình, đầu óc cứ nghĩ bâng quơ.
- bác tài, bác chở tôi đến quãng trường thành phố được chứ? Hôm nay tôi không có đến trường - tôi nói dối để tự mình tìm đến nơi yên tĩnh để xem xét lại việc mình làm.
Xe dừng trước quảng trường rộng lớn, tôi đi vòng quanh một cách vô thức. Tôi nhớ lại những ngày tháng vui vẻ như những chú chim đang bay trên nền trời rộng kia. Bầu trời xanh như mặt nước biếc, ánh nắng chan hòa bao dung mọi thứ.
Bàn chân tôi lại rão bước đến phía trước. Tôi không nhìn lầm? Hôm nay công ty có cuộc họp nghe nói hết sức quan trọng mà hắn - cái tên Úc Khải Tôn kia ở đây? Hắn ở ngay đối diện tôi, cách nhau một quãng đường .
Dòng người qua lại, hắn bên kia, tôi bên này, chỉ tôi nhìn thấy hắn. Hắn đang đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, hắn chăm chú đến mức mà không quan tâm mọi thứ xung quanh. Con người nhạt nhẽo và khô cứng như hắn cũng tìm tới nơi yên bình này sao?
Đâu thể nào ngờ được, hình ảnh trước mặt tôi là một người đàn ông thành đạt, một tổng giám đốc nổi tiếng, một doanh nhân có trong tay tất cả, ngay cả bên cạnh có một cô vợ xinh đẹp tài giỏi, lại còn có cả hàng ngàn mỹ nhân ngưỡng mộ, tôi hiểu mình chỉ là một hạt cát trong sa mạc, chỉ lấy thân mình trả nợ cho gia đình. Không thể nào ước mơ một ngày tìm thấy hoàng tử đời mình.
Tôi mĩm cười, nụ cười có phần chua xót. 20 năm trên cuộc đời này, đây là lần đầu tiên tôi nghĩ thấu đáo đến thế. Ngày trước tôi đều dựa dẫm vào gia đình mình vì nghĩ số tiền cha tôi kiếm được là những đồng tiền chân chất, nhưng có lẽ lúc này đây...tôi phải bắt buộc bản thân mạnh mẽ hơn ngàn lần trước.
Hắn xoay người, hắn bắt gặp tôi đứng đó. Theo phản ứng tự nhiên, tôi giật thót mình. Cố tìm cách bỏ chạy, vì tôi không muốn nhìn thấy hay nói