- cô và Hoàng Bách Niên đang yêu nhau? - hắn nhìn tôi hỏi
Trong thời khắc quan trọng thế này, tôi nhất định phải chọc tức hắn hòng trốn thoát vòng vây. Tôi cương mặt nhìn hắn, ánh mắt tỏ vẻ trương trực.
- thì sao? anh có quyền cấm tôi à? chuyện tôi yêu ai, quen ai, liên quan gì đến anh?
Nói như vậy thôi nhưng trong lòng tôi đang thốt lên từng câu "thầy ơi, em xin lỗi vì đã làm vậy với thầy". Vì bảo vệ chính mình mà tôi vô tình "đặt" thêm một người khác vào câu chuyện.
Hắn không nói gì, chỉ nhấc người dậy, thoát carvat trên cổ xuống đất. Tôi cứ nhầm tưởng mình đã thành công mỹ mãn, nhưng thật không ngờ, điều đó lại khiến hắn một phen tức tối hơn nữa.
- để xem, tên đó và tôi , ai sẽ khiến cô "mê mẩn" nhất!
- anh phải nghĩ đến vợ mình, anh có biết mình sẽ có lỗi với chị ấy nếu anh làm việc này không? - tôi hét to như chưa từng được hét
- cô câm mồm đi! - hắn bất lực khi tôi cứ hét như thế - sao cô cứ thích hét mỗi khi gặp tôi vậy?
- hỏi vì sao à? Vì tôi với anh không chung con đường, chúng ta là hai đường kẻ song song. Tôi có cuộc sống của tôi, còn anh có cuộc sống riêng của mình. anh thấy đó, anh và tôi đang làm một chuyện rất chi là sai trái. Tôi sẳn sàng nhận trách nhiệm sau 6 tháng không sinh con cho anh và chị ấy để 2 người có thể ở gần nhau hơn, anh có bao giờ cảm thấy bản thân mình có lỗi với chị Chu Phí không?
Tôi dốc lấy hơi thở để nói ra những gì mình nghĩ, nói thì nói vậy nhưng tôi không mong nhận được câu trả lời. Có lẽ họ có những nổi khổ tâm riêng mà không ai hiểu.
Câu nói lúc nãy của tôi hình như đánh trúng vào lồng ngực hắn. Hắn buông hết tay tôi ra, rồi hắn đứng dậy, ánh mắt nhìn về hướng tôi, người thẫn thờ...
- cô biết gì mà nói! - hắn vứt cho tôi vài chữ ngắn ngủi rồi bỏ đi
Sự tức giận này khiến tôi có linh cảm khác lạ. Giống như vừa chọc giận một đứa trẻ khi lấy mất viên kẹo ngon ngọt của nó...Úc Khải Tôn , anh đang nghĩ gì vậy?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trời sáng trắng cả căn phòng, tối qua mệt quá nên tôi đã thiếp đi lúc nào không hay.
- thôi chết - tôi hoảng hốt
Hôm nay là ngày kiểm tra cuối khóa mà tôi lại quên cài đặt báo thức. Tình hình này rất gấp rút nên phải tăng tốc đến trường bằng mọi giá.
Tôi thay đồ, sửa soạn mọi thứ đầy đủ, thu xếp thời gian rút ngắn nhất có thể. Đến cả chiếc cài hoa trên đầu mà tôi vẫn chưa kịp chỉnh lại ngay ngắn. Đúng là thời học sinh đến lúc sinh viên tôi vẫn không tài nào bỏ được thói quen dậy trễ.
Tôi chạy bằng mọi giá xuống sảnh, nhìn ngang nhìn dọc. Lạ nhỉ, hôm nay các xe trong nhà đều không có? Bọn họ đi đâu mất rồi. Tại sao lại rơi vào cái ngày quan trọng này mà bận hết vậy?
Không chần chừ hay vòng vo, tôi bước ra ngoài đường, định điện thoại taxi đến. Không biết