Tôi thức dậy và làm việc như mọi ngày. Cả ngày dài chán chường quanh quẩn bên bốn vách tường cao. Mệt mõi, muốn trút bầu tâm sự cùng người khác nhưng nào có ai bên đây?
Đã hơn 14 ngày trôi qua, hắn và chị Chu Phí vẫn chưa về nhà, chắc hẳn công việc bên đó nhiều lắm. Như vậy cũng đỡ phần nào cho tôi, không phải lén lút sợ hãi khi chạm mặt hắn.
Hình như...tôi lại buồn nôn nữa thì phải? Cơ thể tôi cứ làm sao vậy không biết? Không được rồi, phải gấp rút, nhanh chóng mới được. Tôi chạy tức tốc vào toilet để "giải quyết" sự khó chịu trong cơ thể mình.
- khó chịu quá - tôi than thở
Chắc là do tôi ăn gì đó không tiêu, nên cơ thể cứ nhợn lên nhợn xuống như thế. Quên nữa, còn phải lau dọn bên góc kia.
Tử Phi Long lại đến đây, mỗi lần đến là mỗi lần thức ăn ở Úc gia lại cạn kiệt. Thế cũng đủ hiểu sức ăn của anh ấy như thế nào rồi ha.
- Lâm Thể Hy, cô làm gì vậy?
- tôi phải lau dọn nữa, anh dùng gì thì cứ mở tủ ra nha. Đồ nhiều lắm!
- ấy, hôm nay tôi đến đây không phải vì chuyện đó. Cô cẩn thận một chút nha, sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện ảnh hưởng đến cô lắm. Nhưng cô yên tâm, chỉ cần cẩn thận là không sao.
- có chuyện gì sao? tôi phải cẩn thận?
- Úc Khải Tôn nhắc nhở cô vậy đó. Cô nhớ cẩn thận, giữ gìn sức khỏe nha! Tôi đi đây!
- nè.nè...khoan đã...haizz...cái người này thật là... - tôi boăn khoăn - có chuyện gì vậy nhỉ?
Vì sức khỏe cứ hay thay đổi bất thường, tôi xin phép bà Vú cho mình vắng một ngày để đi đến bệnh viện khám sức khỏe xem sao. Cứ để tình trạng này kéo dài mãi, e là không hay cho lắm.
Trên đường đi tôi có cảm giác như cả thế giới dường như được tô thêm màu mới: cây cỏ xanh hơn, màu nắng ngã vàng tươi hơn, không khí tất nhiên cũng trong lành hơn hẳn...
Có đứa trẻ chạy ngang qua tôi, chẳng may bị vấp ngã mà khóc òa lên
- huhuhu...đau quá...con đau quá...
- con có sao không? Con ...cha mẹ con đâu? Sao con lại đi một mình?
- ....
Tôi nhìn xung quanh, đến cả một bóng dáng người quen mà bé ấy muốn tìm cũng không có. Nghe đến đây thì tôi mới biết, bé ấy là trẻ mồ côi, vì đói quá mà ngã xuống đường trong lúc đi xin.
- cô xin lỗi...
Nghe thấy tiếng "ọc....ọc.." phát ra từ bụng của bé đó. Thấy vậy, tôi liền nắm tay bé đến một tiệm bán thức ăn