Tôi thơ thẩn như người mất hồn bước ra khỏi bệnh viện. Cơ thể này, con người này nên chết quách cho xong. Tại sao trong lúc nguy cấp thế này lại xảy ra việc ngoài ý muốn như thế? Tôi bị điên rồi chăng?
Tôi lấy tay xoa nhẹ bụng mình, một sinh linh mới vừa chớm nở ở đó. Cuộc sống này không còn là của riêng tôi nữa, giờ đây tôi phải sống luôn cả phần của đứa nhỏ ngây thơ đang hình thành.
Tôi lại khóc nữa rồi. Bao giờ tôi tự cho phép mình yếu đuối và dễ lụy như bây giờ? Lâm Thể Hy trước giờ là một con người mạnh mẽ đối diện với mọi thứ, nhưng đứng trước chuyện này, tôi lại khó lòng chấp nhận được.
- ê, hình như là con Thể Hy lớp cạnh mình đó, nó làm gì ở bệnh viện phụ sản vậy?
- à, chắc là ở với tổng giám đốc nào đó rồi để dính bầu, giờ đi giải quyết chứ sao mày!
- ờ ha, sao tao ngu dữ vậy ta? Nó là đứa lêu lỏng, thích bay bướm nên học hành có đến nơi đến chốn đâu. Ngay cả gia đình bạn thân nó cũng tách bọn nó ra vì sợ "lây bệnh" hư đốn này đó...
Tiếng bàn tán đang đổ dồn về tôi. Tai nghe, mắt thấy, còn điều gì chần chừ nữa? Tôi ngồi đây làm gì khi mọi thứ đang ập lên người mình cùng một lúc.
Chống trả hay tức giận phản kháng lại? KHông! Tôi không muốn làm vậy, kẻ tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác sao? Tôi không thể nào làm điều đó, bản năng tôi không cho phép mình muốn tùy tiện làm điều gì thì làm.
Tôi đứng dậy rão chân bước đi ngay tức khắc. Trong phút chốc, có bàn tay nắm lấy tay tôi, giật mình, tôi nhanh chóng thu tay lại...
- đừng sợ!
Lại một lần nữa, khi bản thân tôi gặp rắc rối, thầy ấy luôn là người bên cạnh tôi. Nhưng sao thầy lại ở đây? Thầy biết tôi....
- là thầy Hoàng Bách Niên sao? đừng nói đây là lý do khiến thầy nghĩ dạy nha? Chụp hình lại...mau mau... chụp nhanh đi...
Mọi người trong trường thi nhau chụp lại khoảnh khắc mà họ cho rằng nó đáng giá ngàn vàng vì chúng tôi là trung điểm của câu chuyện "thầy và trò".
- thầy...thầy...
- suỵt! Mình đi thôi!
Thầy ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi đi ra khỏi vòng vây đang ngày càng dày đặt đó. Những ngày hắn không ở đây, tất cả mọi thứ trở nên im lặng và khó tả hơn hẳn, nhưng nhờ vậy mà tâm tôi tỉnh và đầu óc tôi dần không nghĩ ngợi nhiều.
Tay tôi cầm chắc giấy kết quả trong tay, đầu óc lưu mờ không định hình được mình đang làm việc gì sắp đến. Nhói quá! Đúng, tim tôi đang nhói lên....
- em ổn chứ?
Câu nói đó khiến nước mắt tôi lăn dài, thậm chí không ngừng lại được.