- mày nuôi? mày nuôi nó bằng cách cướp luôn chồng người khác để làm cha yêu nghiệt trong bụng mày? Mày khiến tao cảm thấy thật tức cười!
Như có một bản năng sẳn có của một người mẹ, tôi không cho phép ai xúc phạm đến con của mình, dù bản thân bị như thế nào cũng chẳng oán 1 lời, nhưng đừng chạm vào những thứ của riêng tôi.
- chị muốn thế nào?
- tao mới là người nên hỏi mày câu đó. Mày muốn thế nào? Có phá cái thai đó đi không?
- chị giết tôi đi, còn không thì đừng nghĩ đến việc đó!
Chu Phí tức điên lên, trong đôi mắt hừng hực lửa đỏ, lòng căm giận không nguôi.
- mày thật đáng thương Lâm Thể Hy ạ, mày có muốn nghe tao kể sự thật về mày không? Mày nghĩ mày đường đường là tiểu thư của nhà họ Lâm? Mày nghĩ mày là con ruột của họ? Haha... mày ngu thật chứ không đùa được.
Chị ấy đang nói gì vậy? Tôi không phải con ruột của nhà họ Lâm? Không thể nào, đừng hòng nói ra điều này làm thay đổi suy nghĩ của tôi.
- mày không tin đúng chứ? Được, đây là tất cả tài liệu về nhà họ Lâm, mày xem kĩ càng vào, xem xem mày có tên trong dòng họ hay không, hay chỉ đơn giản là một đứa con được lụm từ đầu đường xó chợ về nuôi?
- chị im đi! - tôi tức giận không kém - chị đừng dùng những lời này nói với người khác được không?
- à...hôm nay mày giở trò nạt lại tao sao? Chủ quá tốt nên giờ chó quay lại cắn chủ? Thôi được, tao cũng chẳng cần hạn thuộc hạ như mày. Nhưng tao đã "giúp" cho mày nhìn được bộ mặt thật của mày đang nằm ở đâu rồi, thì tao cũng có trách nhiệm cho mày biết tất tần tật về mày...
Chị ấy lấy điện thoại gọi đến một số rồi bật loa bên ngoài để tôi có thể nghe thấy...
- chào cô Chu, cô gọi chúng tôi có việc gì không?
Giọng nói này là của cha tôi... cha tôi... đúng là ông ấy rồi. Gia đình tôi còn sống, thật mừng mà.
- ông nên nói sự thật cho đứa con gái nhỏ nhắn của ông biết đi. Chuyện này giấu cũng khá lâu rồi đó!
- cha ...cha..là con đây, là Lâm Thể Hy đây cha, cha khỏe chứ? Mọi người vẫn ổn đúng không? Con nhớ mọi người nhiều lắm, mọi người tại sao không liên lạc với con... - tôi như