"Anh đi đâu vậy? Hình như... Đây đâu phải đường về nhà?" - Mật Nhi ngồi trên xe cứ thấp thỏm không yên.
Nhìn người đàn ông điển trai ngồi bên cạnh, cô có chút không tin được là bọn họ đang ở bên nhau...
"Không phải em nói không thích nơi đó sao? Anh đã mua một căn biệt thự mới rồi!".
Mật Nhi không tin được vào tai mình.
"Không phải anh nói đó là căn biệt thự lâu đời của gia tộc nhà anh sao? Sao... Có thể dễ dàng bán đi như vậy?".
Lãnh Đông mỉm cười.
"Đương nhiên là không dễ dàng rồi, thế nên anh vẫn để nó ở đó, chỉ là không dùng tới nữa thôi!".
Ai bảo Kim gia lắm tiền quá làm gì? Không xài tới cũng cứ để hoang ở đó.
Lãnh Đông bao lấy tay cô, nắm chặt.
"Quan trọng là nữ chủ nhân của nó không vui... Từ nay anh sẽ không để em phải chịu chuyện gì không vui nữa!".
Mật Nhi vẫn chưa tin lắm vào những điều anh nói đâu. Bài học của quá khứ đã khắc quá sâu trong tâm cô rồi. Tốt nhất là cô không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh.
"Dạo này, anh còn gặp Vương Thịnh không?" - Mật Nhi đổi chủ đề.
"Sau khi biết hắn cùng Huyền Thư lừa anh, anh đã không còn liên lạc gì với hắn nữa!".
Mật Nhi gật gật đầu. Trong lòng cô băn khoăn, không biết cái người hay đến thăm Bạch Lan có phải anh ta không? Cô hi vọng anh ta vẫn còn nhớ tới chút tình nghĩa với Bạch Lan năm xưa.
Chiếc xe đỗ lại.
Mật Nhi có chút hoa mắt... Làm thế nào căn biệt thự này còn xa hoa hơn căn biệt thự cũ nữa. Cũng theo lối kiến trúc Châu Âu xưa cổ kính, nhưng đã pha trộn với những đường nét hiện đại độc đáo. Tông màu không còn là màu vàng ánh kim mà là màu trắng sữa với những bức tượng điêu khắc và những hoa văn tinh xảo.
Mật Nhi không nén nổi sự háo hức, cô mở cửa chạy vào trong nhà. Khu vườn này không được rộng như khu vườn trước. Lối đi vào cũng được rút ngắn hơn rất nhiều. Ở giữa cũng có đài phun nước, hai bên là những thảm cỏ xanh rì, với những hòn non bộ, những cây lớn bé được cắt tỉa tinh xảo.
"Mật Nhi!" - Kim Phu nhân đứng ở trước nhà chào đón cô.
Mật Nhi nhanh chóng chạy đến ôm bà. Cảm giác thân thuộc như lúc, cô còn là một đứa trẻ.
"Bà...".
"Có phải em nên thay đổi cách gọi rồi không? Nên gọi là mẹ mới phải!".
Mật Nhi phát ngượng trước cách nói không chút e dè của Lãnh Đông.
Lần cuối cùng gặp bà, cô vẫn đang lao đao, đáng thương nhờ bà giúp cách thoát ra khỏi anh. Vậy mà bây giờ... Chưa được bao lâu... Đã lại...
Cô cảm thấy thật có lỗi với Thiên Đăng, với bà, và với chính bản thân.
"... Vẫn chưa có gì là chắc chắn cả..." - Cô rụt rè nói.
"Không sao đâu, con chịu về đây là tốt rồi. Cứ từ từ hãy thích ứng!".
Xem ra Kim phu nhân đã khoẻ hơn nhiều rồi, sắc mặt bà rất tốt.
"Chưa chắc chắn gì nữa chứ? Em đã là người của anh rồi!" - Lãnh Đông thừa biết cô vẫn còn nhớ tên Thiên Đăng kia, bực dọc nói.
Đêm hôm qua anh còn bắt gặp Mật Nhi đang gửi một mớ tin nhắn cho hắn, chưa cần biết nội dung là gì. Anh đã phát điên như con heo bị chọc tiết.
Kim phu nhân cười cười với hai người.
"Thôi, đi mau lên. Ta dắt con lên phòng của Lãnh Đông!".
"Khoan... Bà à, cháu muốn ở phòng riêng".
Lãnh Đông nhăn nhó nhìn cô, ra vẻ khó chịu.
"Có ở phòng tôi hay ra riêng khác biệt sao? Em qua phòng khác ngủ, tôi sẽ dọn qua đó luôn!".
Mật Nhi đến bó tay với người này. Mỗi lúc anh ta một làm càn như vậy, thật khiến cô khó xử.
"Em vừa chia tay Thiên Đăng không bao lâu... Làm vậy không hay lắm!".
"Tên đó là anh trai em, anh ta không có tư cách để ghen với tôi!".
Mật Nhi mím môi, không nói được gì.
"Lãnh Đông, mày bớt khó chịu đi. Mày đã phá nát hôn lễ của con bé rồi, thì phải cho nó thời gian để thích ứng chứ?".
Lãnh Đông biết anh không cãi nổi với mẹ. Nhưng anh thật sự chịu không nổi ý nghĩ phải xa Mật Nhi thêm nữa.
Lâu rồi mới về đến nhà họ Kim, Mật Nhi có chút không quen với sự xa hoa của nơi này. Đến phiến đá hoa cương dưới chân lúc nào cũng trơn láng cũng khiến cô xa lạ một cách kỳ cục.
Căn biệt thự này không liên thông với nhau như nhà cũ. Có thể thấy, cách bố trí phòng có vẻ khá tập trung nhưng vẫn đảm bảo sự riêng tư.
"Đây là phòng ngủ của chúng ta. Vào đi, em sẽ thấy ngạc nhiên đấy" - Lãnh Đông thì thầm vào tai cô.
Hai chữ "chúng ta" đó làm Mật Nhi thấy nhộn nhạo trong lòng.
Cô xoay lấy tay nắm, đẩy cửa bước vào. Căn phòng này chẳng khác gì một căn