Những ngày sau thì cuộc sống của cô diễn ra khá là bình yên. Thật khó tin là từ này còn có thể tồn tại khi cô ở với Lãnh Đông. Anh dính với cô như hình với bóng, thậm chí còn đem cô tới lui trong công ty, họp cũng mang cô theo góp vui.
Khỏi phải nói, các thành viên hội đồng quản trị nhìn cô với ánh mắt kỳ quái như thế nào. Chưa kể, Lãnh Đông còn không chịu để cho cô làm người vô hình, lâu lâu còn quay qua hỏi cô ý kiến này thế nào, ý kiến kia thế nào, còn cười ha hả khoái chí khi thấy cái vẻ mặt xấu hổ của cô.
Thật hết nói nổi! Anh thiếu điều chỉ muốn đem khoe với toàn thiên hạ rằng cô đã thuộc về anh rồi thôi.
"Có thể làm ở đây được không? Anh chịu hết nổi rồi!" - Lãnh Đông ngoạm lấy tai cô, nhay nhay, rồi ngậm mút.
"A... Đang ở trong công ty đó. Anh có thể đứng đắn chút được không? Tối về rồi nói!".
Thế nhưng, bàn tay anh vẫn cứ không ngừng lùng sục trên người cô. Mật Nhi nhận ra, dạo gần đây, anh đòi hỏi cô còn nhiều hơn lúc trước. Có phải bị nghiện rồi không?
"Một chút thôi! Nhanh thôi mà!" - Anh mặc bị cô phản đối, vẫn cứ tuỳ tiện luồn tay vào ngực cô rồi tốc váy cô lên.
"Lãnh Đông, em không muốn anh biến em thành nô lệ tình dục đâu!" - Cô nghiêm mặt nói.
Bị người yêu cảnh cáo như thế, Lãnh Đông cho dù không muốn cũng phải dừng lại.
"Sao có chuyện đó chứ?".
"Em không muốn anh đối xử với em như những người khác!".
"Tất nhiên là không giống rồi! Đó là lý do mỗi lần gần em, anh mới cảm thấy như thế. Còn bọn họ thì...".
Lãnh Đông đột nhiên bỏ ngang câu nói lấp lửng.
"Bọn họ thì sao?" - Mật Nhi thấy khó chịu.
Bọn họ thì dang sẵn chờ anh đến thôi chứ sao? Vấn đề là, đối với bọn họ, anh cũng chẳng ham muốn tới vậy...
Đang lúc lúng túng không biết nói sao thì có tiếng cửa mở. Lãnh Đông tá hoả ôm cô vào lòng, che đi đi những chỗ hở trên cơ thể.
Thẩm Hạo vừa vào đã biết mình vào không đúng lúc rồi. Chưa từng thấy chủ tịch ngồi ôm cô gái nào với tư thế khiêu khích như thế trong phòng làm việc cả. Anh có hơi lo lắng, có khi nào mình sắp bị đuổi việc rồi không?
"Có chuyện gì? Nói đi!" - Lãnh Đông gắt gỏng thúc giục.
Thẩm Hạo toát hết cả mồ hôi lạnh. Cái công việc này lương tuy cao, nhưng áp lực cũng thật lớn quá rồi!
"Kim tổng, Có... Có một cô gái ở ngoài cứ khăng khăng đòi gặp chủ tịch,... Còn kêu cả một đám phóng viên tới gây sự với chúng ta... Là cái cô ca sĩ Du Nhiên gì đó...".
Lãnh Đông có hơi hoảng hốt, nhưng anh không để lộ ra mặt. Anh biết cô ta muốn gì rồi!
"Được rồi. Còn không mau ra ngoài đi!".
Mật Nhi đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo. Cũng may là ban nãy đã kịp ngăn cản anh.
"Lần sau anh sẽ lắp một cái khoá tự động" - Lãnh Đông mưu mô nói.
"Du Nhiên đến tìm anh làm gì thế?" -
Mật Nhi quay lại vấn đề chính.
Lãnh Đông nuốt vội nước miếng trước khi trả lời cô. Lòng đầy rẫy lo lắng, giống như vừa mới làm chuyện xấu vậy. Anh bắt đầu hiểu cảm giác sợ vợ là thế nào rồi.
"Anh còn tưởng em không thèm quan tâm đến chuyện này chứ?" - Anh giúp Mật Nhi vén lại tóc, tỏ ra bình thản.
"Vậy nên, anh thật sự cho rằng em là nô lệ tình dục của anh sao?" - Cô không ngăn được mình có chút giận dỗi.
Lãnh Đông ôm lấy cô, hít một hơi sâu rồi nói.
"Thật ra, có một chuyện anh chưa nói với em... Có một đêm, anh với Du Nhiên đã...".
Mật Nhi lập tức vùng ra khỏi anh, xoay người đối diện với anh.
"Không phải anh nói rằng trong năm năm vừa rồi anh không chơi bời với ai sao?".
"Đừng hiểu nhầm... Anh với cô ta không xảy ra chuyện gì cả. Cô ta cố tình chuốc thuốc anh! Anh ban đầu nhìn nhầm cô ta là em nên có chút... Nhưng rốt cuộc là không xảy ra chuyện gì cả. Em tin anh đi có được không?..." - Lãnh Đông ra sức nài nỉ cô.
Anh công nhận, càng ngày Mật Nhi như càng có sức nặng với anh vậy. Làm gì có cô gái nào có thể khiến anh hạ mình như vậy chứ? Nói sao thì, lòng tự tôn của anh vẫn khá là cao.
Mật Nhi nheo mắt nhìn anh. Cô đúng là không nên tin lời nào từ miệng anh nữa.
Năm năm đâu phải là thời gian ngắn? Mấy ngày qua nếm trải sự cầm thú của anh, cô có thể tin được anh có khả năng kiềm chế bản năng? Dẫu sao thì đó cũng là việc của trước đây, trong năm năm đó cô cũng ở bên Thiên Đăng, bọn họ nào có sự ràng buộc gì, cô đâu thể trách anh được chứ?
"Vậy sao cô ta lại gọi được cả phóng viên tới? Trong tay cô ta có gì sao?".
Lãnh Đông