Sau tất cả những chuyện đó, Thiên Đăng không có gọi cho cô. Mấy lần cô cố gọi cho anh, cũng không thấy anh bắt máy.
Còn Lãnh Đông thì... Cô với anh vẫn rất tốt... Có điều, dạo gần đây anh thường xuyên bận. Ban ngày không hay ở nhà với cô. Lúc anh về rồi thì cô chẳng còn lại mấy thời gian ở bên cạnh anh nữa. Mấy hôm nay còn đi công tác ở nước ngoài. Có vẻ như công việc rất bận.
Mật Nhi muốn đi theo, nhưng Lãnh Đông không thích, nên cô cũng không làm phiền anh.
Rảnh rỗi quá, Mật Nhi đành phải tự thân vận động, kiếm một công việc gì đó để làm, không thể cứ ở nhà nói chuyện với bà mãi được. Lãnh Đông bận đến nỗi chẳng có thời gian để ý mà ngăn cô luôn. Dạo này, anh có vẻ rất xa cách...
"Mật Nhi, cô đọc báo sáng nay chưa?".
Ở công ty này, cô có quen được một người bạn mới. Cô ta tên là Tiểu Kiều, nói chuyện một thời gian thì mới biết, Tiểu Kiều ngày đó còn học chung trường cấp ba với cô. Hai người tính cách cũng khá hợp nên nhanh chóng chơi thân với nhau.
Nói chung là... Thế giới này, không có Lãnh Đông sẽ lại vận động theo một cách rất đỗi bình thường. Lỡ như... Mọi người mỗi ngày đều nhìn thấy một đoàn xe đi theo đón cô. Người bạn trai sớm tối ở bên cô lại là người luôn xuất hiện trên các tờ báo mà họ đọc, là người cầm đầu nền thương nghiệp nước nhà, bọn họ còn có thể đối xử với cô bình thường được sao?
"Không... Tớ chưa coi!".
"Xem này, bố cậu lại xuất hiện trên báo đấy!".
Tuy rằng đồng nghiệp trong công ty chưa ai biết cô có quan hệ với Kim Lãnh Đông, nếu không đã chạy mất dép, nhưng cái độ nổi tiếng ngày ở trường cấp ba của cô thì đúng là không ai bì kịp rồi. Tiểu Kiều không mất nhiều thời gian để nhận ra cô là người thị phi nhất cái trường đó ngày xưa.
"Không cần suốt ngày cứ phải đem chuyện bố tớ ra nói đâu. Đằng nào thì... Giờ Kim Lãnh Đông với tớ đã... Không còn là kiểu quan hệ đó rồi...".
"Sao vậy? Hai người cãi nhau à? Bố cậu không nhận cậu nữa sao?".
Mật Nhi không biết nên trả lời sao cho phải, đành lấp lửng.
"Cũng... Gần như vậy...".
Nói đến Lãnh Đông, Mật Nhi không kiềm được mà nở nụ cười hạnh phúc. Nụ cười của một kẻ đang đắm chìm trong tình yêu không giấu được sự ngây dại trong ánh mắt.
"Nè, có phải cậu có bạn trai rồi không?" - Rồi Tiểu Kiều như đột ngột nhớ ra - "A! Có phải cậu vẫn còn quen với Thiên Đăng không? Chị mình làm thư ký cho anh ta đấy... Ơ nhưng mà cậu ở thành phố Y, anh ta ở thành phố X cơ mà... Vậy chắc cậu đã quen người khác rồi".
"Ừ... Bây giờ tớ với anh ấy chỉ là anh em thôi!".
Mấy lời nói của Mật Nhi nghe thì chẳng có vấn đề gì, nhưng xét theo nghĩa đen của sự thật mà nói, thì thật sự rất biến thái.
Bố cô giờ là người yêu cô, còn người mà cô suýt tí nữa thì cưới... Lại là anh trai ruột của cô.
"Cậu biết không? Bố của anh ấy vừa mới mất đó. Thiên Đăng vừa mới được kế thừa cả công ty từ tay bố anh ấy!".
"Mất... Mất sao?" - Mật Nhi cứ lặp đi lặp lại, như chưa thể tin được.
Lần trước cô đến nhà, không phải bố cô vẫn còn sống sao? Tuy Mật Nhi không biết bệnh tình của bố thế nào, nhưng không thể đi nhanh như vậy chứ? Chỉ mới có mấy tuần... Nếu tình trạng của bố trở nặng, Thiên Đăng đã phải báo cô rồi chứ?
Đằng này, ngay cả anh... Cũng bặt vô âm tín...
"Đúng vậy đấy... Chị tớ vừa mới đi dự đám tang của bố anh ta cách đây mấy ngày mà...".
Mật Nhi choáng váng.
Nói như vậy... Cô sống bao nhiêu năm cũng quá uổng phí rồi. Mẹ mình thì không nhớ nổi, bố mình thì chưa từng gặp mặt.
"Này... Cậu có sao không thế? Sao mặt cậu trắng bệch vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?..." - Tiểu Kiều thấy vẻ mặt bần thần của cô, vội vã hỏi.
"Không... Tớ không sao... Chỉ hơi mệt..." - Mật Nhi ấp úng nói - "Tiểu Kiều, cậu xin nghỉ mấy ngày giúp tớ nhé. Tớ thấy không được khoẻ... Tớ đi về trước đây!".
Mật Nhi nhanh nhẹn thu xếp hết đồ để vào trong túi xách rời khỏi. Tiểu Kiều nhất thời không thốt nên lời.
Cũng may, công ty này quy mô rất nhỏ. Nhân viên ở đây cũng được du di khá nhiều. Sếp chắc sẽ không làm khó cô quá đâu.
Giờ này cô ra quá đột ngột. Xe đưa mà Lãnh Đông sắp xếp cho cô chắc đã đi làm việc khác rồi.
Mật Nhi không thể chờ lâu hơn được nữa. Đang định bắt một chiếc taxi, đột nhiên điện thoại trên tay cô rung lên bần bật.
Ai còn gọi cô vào lúc này? Chắc không phải là sếp chứ?
"Mật Nhi...".
Giọng này...
"Ai vậy?".
"Là tôi. Du Nhiên đây!".
Cô ta đang đùa với cô có phải không?
"Du Nhiên, giờ tôi đang rất bận, không rảnh để nói chuyện với cô!".
Mật Nhi đang định cúp máy, cô ta đã gào lên trong điện thoại, khiến cô không thể làm ngơ.
"Lãnh Đông đi cùng với vợ cũ đến toà án. Chẳng lẽ cô không quan tâm sao?".
Vợ cũ? Huyền Thư?
Mật Nhi thấy chóng mặt. Những ngày trước vẫn còn đang yên ổn, sao tự nhiên trúng hôm nay, bao nhiêu chuyện đổ lên đầu cô thế này?
"Du Nhiên, cô kiếm chuyện khác để làm đi. Hôm nay tôi không rảnh để đối phó với cô. Cô tưởng tôi ngốc sao? Lãnh Đông hiện giờ đang đi công tác ở nước ngoài!".
Mật Nhi cúp tịt máy. Mấy chiêu trò giả tạo của chị ta,