Một màu vàng óng nhàn nhạt đọng trên tấm rèm cửa sẫm màu báo hiệu trời đã sáng. Mật Nhi mơ màng nâng đôi mi cong vút lên, lười biếng hơi cựa mình một chút. Chút cử động của cô làm người bên cạnh có hơi giật mình, càng ôm chặt cô vào lòng.
"Mật Nhi..." - Anh thở dài, tựa cằm vào đầu cô, khẽ gọi.
Mật Nhi nghe tiếng anh thở đều trên đỉnh đầu, cảm thấy lòng bỗng ấm áp lạ. Đêm nào, Lãnh Đông cũng ôm cô ngủ như thế, kể cả những lúc kịch liệt xong anh cũng không cho cô tắm hay thức thêm mà gom gọn vào người. Bình thường, anh luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay là lần đầu tiên ngoại lệ.
Cô rúc vào ngực anh, cười thầm, cố ngăn cảm giác lâng lâng khó tả đang dâng lên từ trong tận đáy lòng. Mật Nhi không thể không thú nhận rằng, những ngày qua cô đang sống trong hạnh phúc.
Cô không biết có nên thật sự vui sướng hay không? Hạnh phúc càng lớn thì càng dễ thất vọng...
Mật Nhi khẽ nhích người ra khỏi anh, dùng một cái gối ôm lớn nhét vào tay anh cho anh nghĩ rằng cô vẫn ở đó, âm thầm ra khỏi giường.
Lúc cô xuống dưới nhà, có hơi ngạc nhiên một chút,... Vì Huyền Thư đang ở đây...
"Cô...".
"Mật Nhi!" - Huyền Thư gặp cô thì niềm nở vui tươi như không có chuyện gì.
Sao Huyền Thư lại ở đây? Mật Nhi khó hiểu.
Chị ta không ở bên Vương Thịnh đã là rất thần kỳ rồi, mà kỳ lạ hơn là chị ta vẫn còn liên lạc với Lãnh Đông. Cô còn tưởng bọn họ không gặp nhau nữa.
"Em... Giờ sống ở đây sao?".
Sao hỏi... Kỳ lạ vậy?
Lẽ nào cô sống ở đâu cũng phải báo cáo với chị ta? Chuyện chị ta sau bao nhiêu chuyện vẫn rắp tâm bán đứng cô làm cô không sao tha thứ được.
"Lãnh Đông cho chị vào đây sao?" - Cô hỏi, cố để chị ta biết ngượng mà đi đi.
Không ngờ chị ta không những không có chút biểu hiện giận dữ, còn cười rất bình thản.
"Xem ra em vẫn chưa biết rồi... Chị và Lãnh Đông...".
"Huyền Thư!".
Mật Nhi còn muốn nghe xem chị ta muốn nói gì thì đã bị Lãnh Đông cắt ngang.
Sao trông bộ dạng anh có vẻ hớt hải thế?
"Lãnh Đông... Không phải anh với Huyền Thư ly dị rồi sao? Chị ta còn tới đây để làm gì?".
Mật Nhi có chút thất vọng khi thấy trong mắt anh có sự bối rối, nhưng cô thật sự không đoán được là chuyện gì.
"Mật Nhi, em đừng làm khó Lãnh Đông, là chị tự mình đến đây thôi. Chị muốn đến gặp Lãnh Đông... Là muốn bàn về...".
"Huyền Thư!" - Lãnh Đông một lần nữa ngắt lời chị ta - "Tôi gọi cô tới chỉ là để kêu cô mang đồ của cô còn sót lại ở nhà tôi về thôi. Lần trước chuyển nhà, quản gia nhà tôi tìm được không ít đồ của cô đấy. Lấy xong rồi thì về đi. Lần sau đừng đến đây nữa. Đừng làm phiền Mật Nhi!".
Huyền Thư nhìn anh, giống như không thể nào thốt nên lời. Chị ta chăm chăm nhìn anh, vẫn là hỏi lại một câu đầy khó hiểu.
"Lãnh Đông, anh thật sự định cưới cô ta sao?".
"Đằng nào cũng không liên quan gì đến cô. Chú Phúc, giúp tôi tiễn khách!".
Huyền Thư đi ra với dáng vẻ không cam lòng tí nào.
Mật Nhi vẫn còn băn khoăn thì đã bị Lãnh Đông nhấc bổng lên.
"Nè! Đừng có như vậy... Mọi người nhìn đó...".
"Không sao. Sớm muộn gì họ cũng sẽ quen thôi!".
Lãnh Đông cứ thế vác cô ngồi xuống bàn ăn sáng.
Kim phu nhân đã ở đó trước rồi, nhìn cô với Lãnh Đông thì không giấu được sự vui sướng.
"Bà luôn biết hai đứa sẽ có ngày này mà!" - Bà cười rộ lên.
Mật Nhi mắc cỡ không biết nói gì. Quay sang thì thấy cái ghế kế bên vẫn còn trống, Lãnh Đông đi đâu mất. Đồ ăn sáng của anh vẫn còn nguyên trên bàn.
"Lãnh Đông... Anh đi đâu vậy?".
Mật Nhi luôn cảm giác được có chuyện gì đó không bình thường. Tại sao sáng sớm mà Huyền Thư đã đến gặp cô chứ? Giờ Lãnh Đông lại vội vàng muốn đi đâu?
Hai tay anh cứ không ngừng bấm điện thoại... Làm cô thấy cực kỳ bất an.
"Anh có việc gấp ở công ty, phải đi ngay!".
"Em theo cùng có được không?" - Mật Nhi dò hỏi.
"Không" - Lãnh Đông giật mình nói, rồi mau chóng chữa lại - "Không có chuyện gì đâu. Em cứ ở nhà đi!".
"Lãnh Đông, anh có chuyện gì giấu em phải không?".
"Không... Không..." - Lãnh Đông không sao làm cô có cảm giác yên tâm được - "Em quá đa nghi rồi!".
Anh hôn lên tóc cô, cố xoa dịu đi những suy nghĩ không đúng đắn trong cái đầu nhỏ rồi rời khỏi. Cứ vội vội vàng vàng như vậy...?
"Bà, bà nói xem, có phải Lãnh Đông rất kỳ lạ không?".
Kim phu nhân nghe hỏi đến có hơi giật mình.
"Làm gì có! Làm gì có! Chắc công ty bận quá, nó sợ làm phiền con phải chạy theo nó nên nó mới bảo con ở nhà thôi".
"Nhưng... Chuyện gì mà gấp thế ạ? Cả sáng nay con có nghe thấy anh ấy nói chuyện với ai hay nghe tin tức gì đâu? Anh ấy vừa mới ngủ dậy mà...".
Kim phu nhân nghĩ trong tích tắc, nhanh trí nói.
"Chắc nó vừa nhận được tin nhắn đó con có thấy không? Hoặc mail! Là mail đó, chắc đêm qua bận quá nên giờ mới kiểm tra cái thứ đó!".
Mật Nhi tới