Tịch Hy cho người tìm hiểu biết Tịch Trí đang ở khách sạn.
Ngay lập tức cô đích thân lái xe tới tìm em trai.
Kim Ưng lo sợ lái xe đuổi theo, đi theo nhị tiểu thư bao năm, anh biết nhất định sẽ có chuyện.
Đúng lúc Tịch Hy tới sảnh khách sạn thấy em mình vút qua rất nhanh, trên đường khá nhiều phương tiện, mất vài phút cô mới bắt kịp.
Tịch Trí vừa tỉnh dậy sau một đêm say, cậu không để ý chiếc xe thể thao trắng bám đuôi mình.
Tới khi Tịch Hy đánh lái sang làn, phanh gấp chắn ngay trước mặt thì Tịch Trí mới sợ hãi.
Anh không sợ hai chiếc xe đâm nhau, mà sợ chủ của chiếc xe trước mặt.
Chiếc xe trắng phanh tới mức tạo cả một vệt dài đen trên mặt đường, còn toé cả lửa.
Nhìn thấy Tịch Hy đang lẳng lặng mở cốp cầm chiếc gậy bóng chày ra, Tịch Trí co rúm bấm khoá cửa xe.
- Chết tiệt, mình lại gây ra chuyện gì rồi sao!
Tịch Hy gõ cửa ra lệnh:
- MỞ CỬA?
Tịch Trí thấy chị nghiến răng nhìn mình chằm chằm đầy sát khí, anh chỉ lắc lắc đầu:
- Em ...không mở đâu?
Không nhiều lời, dứt khoát, Tịch Hy cầm gậy đập vào xe.
Xe của Tịch Trí có kính cường lực nên cô phải dùng khá nhiều lực mới làm nứt được.
Lúc này Kim Ưng đã tới, anh hốt hoảng:
- Cô Hy!
Tịch Hy không quan tâm, cô tiếp tục vung từng cú giáng xuống.
Kim Ưng vội giữ tay cô lại.
Tịch Trí thấy Kim Ưng giữ được chị mình, định lái xe chuồn đi.
Nhưng khi nãy quá bất ngờ, xe anh đã đâm vào chiếc xe kia, hỏng hóc không đi được.
Anh lo sợ, chưa cần biết lỗi gì nhưng hẳn phải tày đình lắm mới khiến chị mình dữ dội vậy.
Mở xe ra, vốn kính đã nứt nay bị tác động, kính vỡ vụn rơi tung toé trên nền đường.
Tịch Trí quỳ gối, chẳng may một mảnh vụn đâm vào chân anh, nhưng anh không dám nhìn lên.
Tịch Hy đẩy Kim Ưng ra, tức giận đạp cho thằng em một cái khiến cậu ngã sõng soài trên đất.
Sau đó, cậu lại khó khăn ngồi dậy, tiếp tục quỳ, run rẩy:
- Chị ơi em biết em sai, chị tha cho em!
- Biết? Hừ, em thì biết cái