Tần Lãnh nhìn vợ mình vẫn ngái ngủ thấy rất đáng yêu.
Sao cô ấy có thể vừa đáng yêu vừa quyến rũ như vậy.
Anh mỉm cười, nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Tịch Hy vẫn chưa hiểu lắm, ngẩng lên hỏi:
- Anh không ngủ à?
- Ít khi anh ngủ trưa lắm.
- Công việc nhiều như vậy mà không nghỉ sẽ rất mệt.
- Không sao.
- Ừm.
Tịch Hy nói rất nhỏ, rồi cô lại xoay lưng lại.
Tần Lãnh liền ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô.
Hơi thở của anh nhẹ nhè phả vào sau gáy khiến Tịch Hy bỗng tỉnh táo hẳn lên.
Tần Lãnh lưu luyến không muốn rời, tham lam hôn lên cổ làm Tịch Hy giật mình.
Cô còn cảm nhận được một thứ cứng cứng đang lớn dần, áp sát vào dưới thân mình.
Cô mở to mắt quay lại nhìn anh:
- Hôm qua vừa mới...
Còn chưa nói hết câu, cô đã bị Tần Lãnh hôn cho một cái.
Rồi anh dừng lại, áp vào tai cô thì thầm:
- Đó là hôm qua.
Làm gì có thể dừng nhưng l@m tình thì không.
Tần Lãnh luồn tay vào áo cô, vừa hôn vừa bóp bóp.
Áo choàng ngủ của cô cũng bị anh vần vò làm cho xô lệch hẳn đi.
Thấy vướng víu, anh nhoài người dậy, tháo hẳn áo choàng ra, chỉ còn lại cái váy hai dây kín kín hở hở.
Lần trước Tịch Hy đã biết anh khá sung sức trong chuyện này, nhưng hai ngày liền thì có vẻ hơi nhiều.
Cô chưa kịp nghĩ, anh đã say mê ngậm chặt ngực cô.
Đây là điểm yếu của Tịch Hy, chỉ cần tác động vào đó là cô không cưỡng lại được.
Tần Lãnh trong thế chủ động, cười cười, biết sẽ phải dùng đến nên hôm qua trước khi tới nhà riêng của cô, anh đã mang sẵn "áo mưa" rồi.
Anh kéo cô ra sát mép giường, chiều cao giường cộng thêm đệm dầy lại rất vừa vặn.
Dưới sàn trải thảm lông nên rất êm chân, anh đứng dưới, nhẹ nhàng tách chân cô ra rồi tiến vào.
Tịch Hy nằm trên giường nhăn nhó tiếp nhận, dần dần mới thả lỏng tận hưởng.
Được một lát, anh bế hẳn cô xuống thảm, để cô quỳ gối bên mép giường.
Anh cũng quỳ xuống, nâng m ông cô lên, đưa vào khiến Tịch Hy chịu không nổi, tư thế này sâu đến nỗi