Về tới khách sạn, Tần Lãnh thấy áy náy với vợ, nhưng Tịch Hy lại rất bình thản.
Đi mưa làm cô bị ẩm ướt, Tần Lãnh lấy máy sấy tóc cho cô.
Tịch Hy ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương nói với chồng:
- Em từng có nghe giảng về một cuốn sách.
Có đoạn rất hay, anh muốn nghe không?
Tần Lãnh hơi bất ngờ, từ lúc ở viện cô đã trầm ngâm suy tư khá yên lặng, giờ bỗng nhiên lại nói chuyện sách vở với anh.
- Em kể đi, anh nghe.
- Người ta luôn bảo, lớn lên phải hiểu chuyện, phải ưu tú, phải kết hôn, phải có tiền đồ.
Nhưng không ai nói với em phải làm sao để thật hạnh phúc.
Ai cũng nghĩ rằng mình phải sống tốt mà quên nghĩ cách sao để sống vui, khi có niềm vui rồi chúng ta mới sống thật sự tốt.
Mấy ngày qua bên anh, em thấy mình sống vui, như vậy thật tốt.
Không phải công ty, không phải nhiều cổ phần, đôi khi niềm vui bình dị chỉ là ngắm một bông hoa, nhìn một con vịt bơi lội tự do dưới nước.
Tần Lãnh, cảm ơn anh đã bên em, cùng em trải qua những điều vui vẻ ấy.
Tần Lãnh lắng nghe cô nói, Tịch Hy quả thực có một nội tâm phong phú và giàu xúc cảm.
- Anh là may mắn có được em!
***
Tịch Trí trước khi về nước đã xin add friend với Tiêu Ngọc.
Phân vân mãi cậu mới dám nhắn tin cho cô:
" Chị, em rất thích chị, hãy hẹn hò với em nhé!"
Tiêu Ngọc nhận được tin thì cười trừ, thằng nhóc này đúng là cảm nắng cô rồi.
Cô biết nhưng không bận tâm, mấy người trẻ này chóng yêu chóng chán, chỉ ham thích nhất thời mà thôi.
" Tịch Trí, tôi không có tình cảm với cậu, cậu như đứa em hậu bối của tôi mà thôi.
Cảm ơn cậu đã dành tình cảm tốt đẹp cho tôi, nhưng tôi lại không đáp lại được".
Tiêu Ngọc còn trêu chọc thêm:
" Cậu cũng dũng cảm đó, không ngại khoảng cách địa lý và tuổi tác mà thổ lộ lòng mình.
Tôi sẽ ở lại London và không về nước nữa, nếu một ngày gặp lại, nhớ phải chào chị đó nha.
Còn ô của cậu, tôi quên chưa trả rồi".
Tịch Trí lòng hụt hẫng:
" Thôi chị giữ đi, em về nước đây.
Em