Những ngày sau, Vân Trì thi thoảng mới ở biệt thự, có hôm chỉ ở chút rồi lại đi.
Lam Tâm để không buồn chán, lúc thì đi tưới hoa, lúc lại đi quanh nhà nhìn ngó.
Thi thoảng dì Hứa sẽ tới và mang các đồ cần thiết cho cô.
Lam Tâm cực kỳ tò mò phòng cuối dãy kia có gì mà Vân Trì không cho phép cô vào.
Nhưng phòng đã khoá, cô lại muốn vào thư phòng.
Ở đó có rất nhiều sách, mượn một cuốn rồi đi ra ngay chắc không sao.
Rón rén đi vào, cô liếc qua một vòng, thấy trên bàn làm việc có một bức ảnh, không kìm được sự tò mò, cô đứng lại nhìn một chút.
Đây có vẻ là ảnh chụp lâu rồi, một người là Vân Trì, nhìn có vẻ hiền và không u ám như giờ, còn cô gái kia rất xinh đẹp và cười rạng rỡ.
Thật không biết người phụ nữ bên anh sẽ xuất sắc như nào.
Cô nhìn một lượt giá sách, toàn là sách kinh tế.
Ở góc trong cùng, một cuốn tiêu đề " Giấc Mộng Đêm Hè" có vẻ ngôn tình một chút, thế là Lam Tâm lấy xuống rồi nhanh chóng về phòng mình.
Nay Vân Trì không xuất hiện, đã nửa đêm rồi, Lam Tâm đoán anh không tới, thì bất chợt thấy Cố Hải đỡ Vân Trì vào, phía sau là mấy người nữa có lẽ là dưới trướng của anh.
- Anh ấy sao vậy?
Lam Tâm nhìn dáng vẻ đứng không vững của Vân Trì, vội vã đỡ một bên cùng Cố Hải.
Lại gần thì thấy rõ mùi rượu.
- Là say rượu sao?
Cố Hải vừa đi vừa nói:
- Ừm, đã lâu mới say thế này.
Tới cửa phòng anh, Lam Tâm hơi do dự, anh từng nói cô không được phép tiến vào.
- Tôi....không vào đâu.
Cố Hải khó hiểu nhìn Lam Tâm, xong cũng đoán được:
- Được rồi, cô cứ về phòng mình đi.
Tôi sẽ lo ở đây.
- Vâng, nếu cần gì hãy gọi tôi.
Lam Tâm đẩy Vân Trì về phía bên kia cho Cố Hải đỡ hẳn lấy anh, rồi lủi thủi về phòng mình.
Đi được vài bước, cô ngoáy đầu nhìn lại phía cửa phòng đã đóng, lòng có chút buồn buồn.
Lúc sau cô nhận được tin của Cố Hải:
"Tôi có việc