Vân Trì nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt, một cô gái hoảng loạn với đống đổ vỡ, còn có cuốn tiểu thuyết anh trân trọng.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.
Lam Tâm sợ hãi nói, Vân Trì chỉ nhìn cuốn tiểu thuyết dưới sàn, lớn giọng quát:
- Cô đang làm cái quái gì thế? Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi!!!!
Giọng anh khàn đặc, ánh mắt giận dữ, rồi đưa tay giằng lấy cuốn tiểu thuyết trên tay cô rồi bỏ đi, mặc kệ Lam Tâm đang muốn nói gì đó.
- Tôi...!Xin ...Lỗi..
Vân Trì loạng choạng cầm cuốn tiểu thuyết, miệng lẩm bẩm:
- Tịch Hy!
Đó là cuốn tiểu thuyết mà Tịch Hy hồi đi du học rất thích, cô vô tình để quên chỗ anh.
Tới khi anh về nước tiếp quản gia nghiệp thì không gặp để trả cô nữa.
Anh giữ nhiều năm, sau này gặp lại Tịch Hy, anh nghĩ cô đã quên nên đã giữ lại cho riêng mình.
Về tới phòng, Vân Trì mở đèn sáng cả căn phòng, nâng niu nhìn cuốn sách mới phát hiện một góc bìa dính máu.
Ánh mắt phức tạp, anh lấy khăn lau qua mà không tẩy sạch được.
Nhưng không vội, anh đặt sách sang một bên rồi quay lại phòng vừa rồi.
Vừa nãy bỏ đi anh không đóng cửa, nên ngay lập tức thấy Lam Tâm đang ngồi ôm đầu thu lu tại chỗ.
- Sao còn ngồi đó?
Vân Trì muốn chất vấn, nổi giận với cô gái kia, nhưng nhìn vệt máu đỏ tươi, anh lại muốn quay lại xem cô thế nào.
Ai dè cô ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
- Tôi...sợ...
Vân Trì đứng nhìn cô chằm chằm, lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi không giết cô đâu!
- ......
Lam Tâm không đáp, ngoài trời lại sấm vang rền, cô lại ôm đầu cúi gằm mặt thút thít.
- Sợ sấm sét ư? Tuổi nào rồi mà còn...
Vân Trì bực dọc nhìn cô, anh nghĩ cô tỏ vẻ để anh thương hại, lấp li3m cho lỗi của mình.
Anh mạnh bạo kéo cô đứng dậy, hất mạnh cô xuống giường:
- Đừng có tỏ ra đáng thương! Tôi ghét nhất loại phụ nữ giả tạo.
Lam Tâm đau đớn vì Vân Trì rất mạnh tay, cô chống tay lôm côm ngồi dậy, vết đứt tay dây ra ga giường trắng