Hôm sau Vân Trì thức dậy, nhìn thấy lưng trần của Lam Tâm đang quay về phía mình.
Anh có nhớ về đêm qua, không hoàn toàn nhưng biết mình đã làm gì.
Bỏ chăn ra đứng lên, anh nhìn thấy một mảng đỏ ở dưới, lại cả một vệt đỏ dài vết thương để lại tối qua.
Cô ấy là lần đầu sao? Anh còn không nhớ mình đã phá hủy lớp màng kia như nào nữa.
Chết tiệt!
Lam Tâm nghe thấy động tĩnh cũng mở mắt quay lại, thấy Vân Trì đang quấn khăn che th@n dưới, cô uể oải ngồi dậy, vẫn giữ chăn che thân mình, lạnh nhạt nhìn thẳng vào anh, không sợ hãi nữa mà cất giọng:
- Anh muốn nuôi tôi như nhân tình phải không? Nên mới trả tôi nhiều tiền và l@m tình với tôi như vậy?
Vân Trì hơi ngạc nhiên vì không ngờ cô có thể hỏi anh những câu như vậy.
Tưởng sẽ khóc lóc hay trách móc gì đó.
- Nếu cô muốn, thì cứ làm như vậy!
Lam Tâm giờ không còn gì để mất, công việc cũ không còn, nhà không có, người thân không, lương còn chưa được trả.
Giờ rời khỏi nơi này cô không biết mình sẽ dạt về đâu.
Nếu làm tiếp rượu thì cũng chả khác gì làm nhân tình cả, ở đây thì chỉ phải làm nhân tình của một người.
- Được!
Vân Trì nhìn cô có chút khinh thường, không nói gì mà bỏ về phòng mình.
Lam Tâm cũng vào nhà tắm gột rửa sạch sẽ tấm thân của mình, chính bản thân cô cũng thấy mình lúc này thật rẻ mạt và vô sỉ.
Cô cười tự chế giễu, nhưng cô hứa sẽ không khóc nữa.
Ngoài trời vẫn mưa lớn, trời tối thui dù đã sáng.
Lam Tâm ra ngoài thấy Vân Trì đang ung dung uống cà phê, Cố Hải và vài đàn em đang báo cáo gì đó.
Một người nhìn xa xa thấy dáng phụ nữ, bèn lên tiếng:
- Lâu chưa thấy chị Hy tới...
Tới khi Lam Tâm tiến lại gần, anh ta mới hốt hoảng:
- Chết mẹ, nhầm người rồi.
Em xin lỗi anh Vân!
Vân Trì đanh mặt không đáp, Cố Hải lập tức cho đàn em lui xuống.
Nhìn thấy không khí có vẻ khác khác, không biết hôm qua có chuyện gì.
- Đêm qua chỗ casino có chút việc nên tôi phải xử lý, nhờ cô Lam để ý cậu một chút!
- Ừm.
Thấy Vân Trì dửng dưng, Cố Hải biết ý, cũng xin phép ra về.
Chỉ còn lại Lam