Lý Tử Thất ngồi trên chiếc Sô Pha màu trắng nền nã, rụt rè nhìn Trần Kỳ Minh.
“Bác có chuyện cần nói với cháu đúng không”- Lý Tử Thất thắc mắc hỏi.
Trần Kỳ Minh mỉm cười tỏ ra vô cùng thân thiện.
“Cháu không hổ danh là hồng nhan bên cạnh Hoa Vinh, thông minh như thế này bảo sao Hoa Vinh lại thích cháu như vậy.”
Mặc dù Trần Kỳ Minh tỏ ra vô cùng hòa nhã với cô khác hẳn với Cao Ngọc Oánh nhưng Lý Tử Thất biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vẻ ngoài thân thiện của ông ta.
Thật ra Lý Tử Thất luôn cứ nghĩ mãi về thân phận của mình ngay từ lúc cô đặt chân đến nơi đây khi cô nhìn thấy tòa nhà đồ sộ như vậy. Không những thế gia tộc Trần Thị lại có thế lực vô cùng lớn thì ắt hẳn những người trong gia tộc ai nấy đều không hề tầm thường. Nhưng ngặt nỗi Lý Tử Thất lại là một cô gái rất bình thường, mà không so với những cô gái bình thường càng thê thảm hơn bởi vì cô vốn là trẻ mồ côi. Người thương yêu thì cho rằng bất hạnh đáng thương, kẻ chê cười thì cho rằng lai lịch không rõ ràng như một món hàng không có xuất xứ.
Lý Tử Thất lặng im không nói mà chỉ nhìn thẳng vào Trần Kỳ Minh. Ông ta kiên nhẫn rót một tách trà mời cô.
“Cháu uống đi rồi từ từ chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cầm trên tay tách trà nóng mà tay cô cứ run run, có lẽ là do quá hồi hộp chăng? Lý Tử Thất cảm thấy không ổn liền uống một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng đặt tách trà xuống.
Trần Kỳ Minh nhìn thấy hành động của Lý Tử Thất liền cảm thấy không vừa mắt. Ông ta cho rằng cô không phải là con nhà gia giáo nên không được dạy dỗ đàng hoàng. Thế nhưng ông ta không hề để lộ những suy nghĩ ấy ra ngoài mặt giống như vợ ông ta.
“Ta biết tình cảm của cháu và Hoa Vinh. Nhưng có chuyện này ta phải nói rõ với cháu rằng Hoa Vinh nó tương lai còn cả một đoạn dài thăng tiến và sắp tới đây nó sẽ tiến rất xa về tài chính cũng như quyền lực. Cháu nghĩ lại bản thân mình xem cháu có điểm nào để có thể giúp được cho nó?”
Ngừng một lát ông ta lại nói tiếp.
“Cháu à. Có đôi khi mọi việc sẽ không hề đơn giản như cháu đã nghĩ. Hoa Vinh nó là người không biết phép tắc nhưng từ lâu gia tộc Trần Thị cũng đã có giao hảo với chủ tịch thượng viện là Tuyết Kiến Đức. Thế nên để củng cố thế lực của cả hai một mối hôn sự đã được lập nên. Chắc hẳn cháu sẽ có nhiều thắc mắc về hôn thê Tuyết Lưu ly của nó. Thật ra nó là một con bé vô cùng dịu dàng và xinh đẹp, lại thông minh và hiểu chuyện. Từ nhỏ nó đã được gặp mặt và làm bạn với Hoa Vinh. Thi thỉnh thoảng nó sẽ ghé Trần Gia ở một thời gian là chuyện hết sức bình thường. Bây giờ trên dưới Trần gia đã xem nó như là con dâu trong nhà rồi, bây giờ Hoa Vinh chỉ có thể kết hôn với Tuyết Lưu Ly mà thôi.”
Lý Tử Thất nhắm mắt lại không muốn nhìn thẳng vào mặt ông ta nữa. Hết mẹ của Hoa Vinh rồi đến bố của Hoa vinh đều không muốn cô làm con dâu của họ. Nhưng không lẽ cô cứ như vậy mà từ bỏ? Bất giác cô nhớ lại Hoa Vinh đã vì cô mà bảo vệ tình yêu của cả hai đến cùng cho dù có bị tộc trưởng trừng phạt. Nếu cô cứ như vậy mà rút lui không phải sẽ là phụ lòng của anh hay sao. Lý Tử Thất sau khi suy nghĩ thấu đáo liền nói.
“Những lời bác nói ra con vô cùng hiểu rõ. Nhưng bác có từng nghĩ cho hạnh phúc của anh ấy chưa? Khi mọi người quyết định hôn sự ấy đã có ai từng hỏi qua ý kiến của anh ấy không? Vì quyền lực và địa vị mà phải bắt ép Hoa Vinh như vậy bác không thấy đau lòng sao?”
Trần Kỳ Minh ông ta không ngờ một cô gái yếu đuối như vậy có thể ngang nhiên chất vấn ông ta. Tuy nhiên vì đang sắm bộ mặt lịch sự nên ông ta đành an nhẫn nuốt cục tức xuống.
“Ta đang làm một phụ thân rất tốt không phải sao? Ta vì tương lai mà lo nghĩ cho nó không được sao? Còn về vấn đề tình ái kia ta biết nó chỉ là nhất thời hồ đồ cảm thấy mới mẻ nên mới bị mê hoặc. Thực chất cái gọi là tình yêu đó vốn chẳng đáng kể gì. Một ngày nào đó khi đã có vợ con rồi nó sẽ nhanh chóng quên cháu thôi.”
Lý Tử Thất không tin vào những gì mà Trần Kỳ Minh đã nói, cô vội lắc đầu.
“Không, cháu không tin. Anh ấy không phải là người như vậy.”
“Cháu phải tin bởi vì ta cũng là đàn ông. Tình yêu đối với ta chỉ là một thứ mơ hồ xa xăm và nó tuyệt nhiên không giúp gì được cho ta hết cho nên ta đã sớm bỏ đi cái gọi là tình yêu ấy rồi.” - Trần Kỳ Minh nhấn mạnh lại lần nữa.
Đột nhiên Lý Tử Thất lại nhìn ông ta với đôi mắt thương cảm.
“Vậy bác có bao giờ cảm thấy hạnh phúc với những sự lựa chọn của