Lý Tử Thất mặc cho đôi chân của mình tự do muốn dẫn đâu thì đi tới đó. Chốc lát lại có lác đác những người hầu lại nhìn cô chỉ trỏ. Trong một trang viên rộng lớn như thế này tựa như một mê cung. Đã lạc vào đó rồi thì khó lòng tìm thấy đường ra.
Những tưởng ông trời đã bù đắp cho cô sau mối tình đổ vỡ vì bị Lý Dịch Phong phản bội. Nhưng bây giờ cô lại bị giáng một đòn chí tử nữa. Cô biết rất rõ Hoa Vinh sẽ vì cô mà kiên quyết đến cùng nhưng đây mới chính là điều cô lo lắng nhất. Việc anh vì cô mà bị ông nội đánh làm cô vô cùng đau lòng.
Đi mãi rốt cuộc Lý Tử Thất cũng gặp được người hầu ở điện Thanh Loan của mẹ Hoa Vinh.
“Sao cô lại đến đây?” - Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất dò hỏi.
Lý Tử Thất lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.
“Cô nói vậy nghĩa là sao? Nơi đây là nơi nào?”
Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất với đôi mắt thương hại. Đến cả đi đâu mà cũng không biết sao. Mặc dù Lý Tử Thất không nói ra nhưng cô hầu gái đoán biết cô đã gặp phải chuyện này bởi lẽ cô đã hầu hạ ở nơi này được một thời gian dài. Tính tình của mọi người trong gia tộc này cô vốn cũng đã biết ít nhiều.
“Đây là điện Ngọc Sơn cũng chính là nơi thờ cúng các vị tổ tiên đã qua đời ở Trần gia.”
Lý Tử Thất nghe vậy bất ngờ mới nhìn kỹ lại dãy nhà rộng lớn với mái cong vút cùng những cây cột được điêu khắc chạm trổ khéo léo.
“Thế à. Tôi thật sự không biết.”
Cô hầu gái liền phì cười vì sự ngốc nghếch của Lý Tử Thất. Bất giác này sinh lòng thương cảm với Lý Tử Thất liền nói nhiều với cô một chút.
“Cô không biết đâu. Trần gia bao đời nay các vị tổ tiên đều vô cùng hiển hách. Tôi nghe nói có những vị khi xưa vốn là quan chức và quý tộc trong triều đình phong kiến. Mà đời nay không hề kém đời trước lại tiếp nối nhiều đời trước với gia thế và địa vị vô cùng vẻ vang. Ngoài ra quá trình họ chọn lựa con dâu vô cùng khắt khe không phải ai cũng có thể vào cửa Trần gia được.”
Đang nói say mê bỗng nhiên nhìn thấy nét mặt của Lý Tử Thất đượm buồn, cô hầu gái mới hay mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của Lý Tử Thất.
“Cô đừng giận tôi thật sự không cố ý đâu.”
Thấy vẻ mặt chân thành trong đáy mắt của cô hầu, Lý Tử Thất lắc đầu nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu. Thật ra tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ được không?”
“Cô cứ nói đi. Nếu trong khả năng tôi có thể giúp được cô thì tôi sẽ giúp.” - Cô hầu gái nhanh miệng trả lời.
Ngập ngừng giây lát, Lý Tử Thất điềm nhiên thốt lên.
“Tôi muốn gặp Hoa Vinh.”
Cô hầu gái ngạc nhiên bởi lẽ giờ phút này đang là tình hình rất nhạy cảm và căng thẳng. Hơn nữa Cao Ngọc Oánh đã ra lệnh không ai được phép vào trong phòng Hoa Vinh trừ bác sĩ và bà ta. Thế nên lời đề nghị này có hơi quá sức với cô.
Lý Tử Thất cảm nhận được sự lúng túng trong đôi mắt của cô ta nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.
“Xin lỗi. Là tôi đã làm khó cô rồi. Cáo từ.”
Nói rồi Lý Tử Thất quay đi một cách hết sức tuyệt vọng. Nhưng cô vừa đi được ba bước đã nghe tiếng người gọi lại.
“Cô đừng đi. Tôi đồng ý giúp cô.”
Lý Tử Thất quay mặt lại nhìn cô hầu gái nhỏ nhắn gật đầu thay cho lời cảm ơn. Cô hầu gái cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại. Ngay cả chính bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể đồng ý giúp Lý Tử Thất. Có thể họ là cùng chung cảnh ngộ là trẻ mồ côi chăng.
Điện Hàm Túc nằm gần bên cạnh hòn non bộ. Nơi đây cách điện Ngọc Sơn cũng không xa lắm. Trong điện lúc này không khí luôn phảng phất mùi của thuốc sát trùng. Bác sĩ đã đến đây băng bó vết thương cho Hoa Vinh và tiêm cho anh một mũi thuốc. Sau khi tiêm xong chắc là vì tác dụng của thuốc nên Hoa Vinh liền lăn ra ngủ không biết gì nữa. Đó cũng là yêu cầu của Cao Ngọc Oánh. Bà ta biết rõ con mình vô cùng cứng đầu nên sẽ không để Hoa Vinh tỉnh táo mà đi tìm Lý Tử Thất được.
“Cậu Tấn.” -Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hoa Vinh canh trước cửa điện bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi liền ngó dáo dác xung quanh.
“Cậu Tấn là tôi đây.” - Cô hầu gái vội ngoắt tay gọi anh ta.
Thấy vậy Tấn Hoài liền chạy lại hỏi.
“Thảo Lan, cô tìm tôi có việc gì?”
Người hầu tên Thảo Lan kia nói.
“Tôi có cái này muốn cho cậu nhưng phải về phòng tôi lấy, cậu đi với tôi nhé.”
Tấn Hoài nghe vậy liền gãi tay.
“Nhưng phu nhân giao phó cho tôi phải trông chừng cậu chủ tôi thật sự không thể qua đó.”
Thảo Lan nhanh chóng nhìn vào trong điện dò xét.
“Cậu chủ sao rồi?”
“Vừa tiêm thuốc đã ngủ rồi.” - Tấn Hoài nhanh nhảu.
Vừa nói xong trên vai anh ta đã