Lý Tử Thất đột nhiên kéo tóc Diệp Tuyền, dùng sức kéo xuống.
“A!” Diệp Tuyền bị kéo tóc đau hét lên!
Tất cả mọi người đều hút khí lạnh.
Diệp Tuyền vừa tức vừa hận, ngón tay phát lực, bóp cò về phía Lý Tử Thất. “Đùng...” Một tiếng súng vang!
“A!”, bất quá tay của chính Diệp Tuyền mới trúng đạn, cô ta kêu thảm thiết.
Trần Hoa Vinh nổ súng bắn trúng tay phải của Diệp Tuyền. Tay phải Diệp Tuyền bị đạn bắn trúng, máu dính đầy mặt Lý Tử Thất.
“A! Fuck!” Tay phải Diệp Tuyền bị thương, máu chảy ra ngoài như suối, đau đến mức cô ta gào khóc thảm thiết. Súng trong tay rơi xuống đất, viên đạn lướt qua da đầu Lý Tử Thất, róc một lọn tóc của cô. Mặc dù đau, nhưng Diệp Tuyền xoay người lăn một vòng, tay trái lấy súng, lại nhắm vào Lý Tử Thất.
Với tính cảnh giác của Trần Hoa Vinh, muốn bắn trúng anh là tuyệt không thể nào, nên Diệp Tuyền liều chết phải kéo một người theo cô ta chịu tội thay.
Lý Tử Thất thấy cô ta giơ súng, trong lòng cả kinh! Lúc này, cô không chuẩn bị, muốn tránh đã không còn kịp.
Mạng nguy cấp, đột nhiên thấy người đàn ông mạnh mẽ áp mình xuống như vạn quân đo núi! Trần Hoa Vinh giống như con sư tử nổi giận! Anh đưa tay đấm vào mắt Diệp Tuyền giống như sấm sét. Khí thế anh mạnh mẽ, đằng đằng sát khí, một quyền liền đánh cô ta bay xa.
Mặt Diệp Tuyền đầy máu… Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Trần Hoa Vinh, lúc này, súng của cô ta đã rời tay, mắt trái bị Trần Hoa Vinh đánh bầm đen, khóe môi cũng nứt toác. Một dòng máu đỏ tươi theo khóe môi chảy xuống. Diệp Tuyền tràn đầy lửa giận, không để ý đau đớn, nhấc chân quét ngang qua trước mặt.
“Mau tránh ra...” Trần Hoa Vinh vươn cánh tay dài về phía Lý Tử Thất, lại không nghĩ rằng, Lý Tử Thất đã sớm phòng bị, đột nhiên tránh sang một bên, vô cùng linh hoạt.
Người chung quanh chấn động. Chẳng ai nghĩ tới, cô phản ứng anh như vậy.
Sau đó, Lý Tử Thất nắm tay thành quyền, vung ra! Một quyền này của Lý Tử Thất lại đánh vào con mắt trái đang chảy máu đầm đìa của Diệp Tuyền.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, chẳng ai nghĩ tới, Lý Tử Thất không chỉ có thể tránh thoát, còn có thể đánh trả…
Trần Hoa Vinh không thể tin nhìn cô chằm chằm. Nha đầu này không chỏ có xử sự bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù, còn có thể mạnh mẽ như vậy!
Lý Tử Thất lại vung hai quyền, đánh thẳng vào Diệp Tuyền. Mắt Diệp Tuyền liền nổ đom đóm. Thật ra là Lý Tử Thất cố ý đánh vào mắt cô ta. Sức lực cô nhỏ, đánh chỗ khác sẽ vô dụng, nên cô chuyên tâm đánh vào mắt Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền giận điên lên. Đau đớn kích thích cô ta như sư tử cái nổi cơn điên. Cô ta giương nanh múa vuốt vung tới Lý Tử Thất. Trần Hoa Vinh ôm vai Lý Tử Thất, nhấc chân, xoay một vòng, đá bay Diệp Tuyền.
“Ầm!” Diệp Tuyền đụng vào thân cây, đau đến ôm bụng co rúc lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Lúc này, bỗng nhiên có một tiểu đội áo đen xông vào rừng cây. Bọn họ vừa nhận được tín hiệu Diệp Tuyền truyền ra, biết cô ta bị bao cây, cho nên lập tức tập hợp đi cứu viện trước. Người mặc áo đen kia lập tức giơ súng, nhắm vào Lý Tử Thất và Trần Hoa Vinh.
“Đùng đùng đùng…” Ba phát súng liên tiếp.
Trần Hoa Vinh đè đầu Lý Tử Thất, ôm cô vào trong ngực, lăn một vòng, trốn sau cây đại thụ, đạn lướt qua bên người, khảm vào trong bùn đất. Thân cây không to thô, nên hai người phải tận lực dựa sát vào nhau.
Đầu Lý Tử Thất bị anh đè lại, cả người cô ngồi trên đùi anh, hai đầu gối quỵ xuống đất. Môi mềm mại dán chặt gò má anh. Trước ngực bị bắp thịt ngực bền chắc của anh đè ép, lúc Lý Tử Thất hô hấp cũng có thể cảm giác được sự cứng rắn của bắp thịt ngực đối phương. Dĩ nhiên, Trần Hoa Vinh nhất định cũng cảm giác được sự mềm mại của cô.
Cô nhúc nhích, cánh tay anh ôm cô chặt hơn, làm hại cô ngay cả thở cũng thở không nổi. Cô dùng sức giãy giụa: “Buông tôi!”
Lý Tử Thất không thở được, đang giãy giụa, đột nhiên nghe Trần Hoa Vinh hít sâu một hơi.“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!”, bên tai là tiếng thở dồn dập của anh.”
“Buông tôi ra!” Cô nói: “Chưa bị súng bắn chết đã bị anh ôm nghẹt thở chết!”
“Đùng đùng đùng...” Lại mấy phát súng bắn tới. Trần Hoa Vinh ôm chặt cô, đột nhiên ý thức được sắp ôm cô nghẹt thở chết, lúc này mơi hơi buông lỏng.
Lý Tử Thất trợn trắng mắt, hít một hơi dài. Bên tai là hai bên giao đấu kịch liệt. Chốc lát, thuộc hạ của Trần Hoa Vinh đánh phản công, bao vây đám người Diệp Tuyền.
“Không được nhúc nhích! Để súng xuống!”
Đám người áo đen lập tức nộp vũ khí đầu hàng.
“Một đám phế vật!”, Trần Hoa Vinh, bà đây xui xẻo, bị anh tính kế!” Diệp Tuyền quỳ xuống đất, tức giận gầm thét. Trên mặt cô ta dính đầy máu tươi,