Trong mắt Lý Tử Thất dấy lên lửa giận! Nhưng cô chỉ lạnh giọng cười: “Hừ, đồ à, đúng là có giữ.”
“Mau giao ra!”
Lý Tử Thất lười biếng nhún vai: “Trói tôi, tôi làm sao lấy đồ.”
Diệp Tuyền hất cằm, lập tức có người cởi dây trói tay cho cô.
Lý Tử Thất xoa xoa cổ tay, đưa tay cởi sợi dây dưới chân, Diệp Tuyền cầm súng chỉa về phía cô: “Lấy đồ, còn dùng chân?”
Lý Tử Thất đành phải bỏ qua.
“Nhanh lên!”
Lý Tử Thất không để ý, chầm rãi lấy balô, lấy một hộp trang sức, mở ra, lấy đạn ra, ném xuống đất, “Anh ta chỉ để lại vật này!”, lập tức có người nhặt đạn lên, đưa tới trước mặt Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền cẩn thận nhìn chằm chằm viên đạn này, viên đạn này chính là viên đạn cô ta bắn Trần Hoa Vinh, “Còn có gì khác không?” Đạn này vô dụng, cũng không phải là đồ cô ta muốn tìm.
“Không có.”, Diệp Tuyền híp mắt.
“Chôn cô ta, đồ vô dụng!”. Hai người áo đen tiến lên, đè Lý Tử Thất vào thân cây. Một người khác cầm súng lục, chỉa vào đầu Lý Tử Thất.
Lý Tử Thất nhìn họng súng màu đen kia, hoảng sợ như dòng điện lưu, chạy từ xương sống thẳng lên đầu! Sợ hãi trong nháy mắt bao trùm Lý Tử Thất. Những người này thật sự muốn giết cô. Lý Tử Thất thầm mắng Trần Hoa Vinh tám ngàn lần!
Trần Hoa Vinh! Đại ôn thần nhà anh! Khốn kiếp, anh gây chuyện xong, phủi mông đi mất, hại cô ở đây bị súng bắn chết.
“Ra tay!”. Người mặc áo đen kia mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm, bóp cò.
“Đùng...” Tim Lý Tử Thất bỗng dừng đập! Ba hồn bảy vía bị sợ bay mất! Cô nhắm chặt mắt, rụt vao, nghe tiếng súng, cô giật mình. Nhưng mà không đau! Đầu cô không nở hoa, tim cũng không đau… Cô mở mắt ra, định thần nhìn lại, đầu người đàn ông giơ súng định bắn cô… nở hoa! Màu đỏ tươi văng đầy đất.
“Có tay súng bắn tỉa, tránh mau!” Diệp Tuyền rống lên, nhanh chóng tìm chỗ núp.
“Trần Hoa Vinh tới! Có quân mai phục, mau trốn!” Bọn họ trong nháy mắt trốn ra sau cây đại thụ.
Lý Tử Thất cởi sợi dây dưới chân, vội ôm lấy đầu, lui ra sau cây đại thụ. Bắn nhau à! Kẻ ngu mới chịu đi ăn đạn! Vừa trốn kỹ, sau lưng truyền tới tiếng đạn càn quét.
“Đùng đùng đùng…”. Nghe tiếng súng, tim Lý Tử Thất nhảy loạn. Tiếng súng bên tai vang lên như sấm. Chẳng qua nghe được tiếng “lộc cộc”, Lý Tử Thất run rẩy. Cây bị đạn bắn trúng, xẹt qua mặt, lập tức chảy máu. Cô bất chấp đau đớn, hai tay run rẩy ôm lấy đầu, không dám lộn xộn.
“Đùng!”. Tay súng bắn tỉa ấn núp đánh gục một tên áo đen.
“Đùng!”. Lại một súng, lại có người nằm trong vũng máu.
Trong chốc lát, thuộc hạ của Diệp Tuyền không còn mấy người. Diệp Tuyền nổi nóng! Đưa tay nổ súng chỉ thiên.
“Đùng đùng đùng…” Lại một chuỗi đạn bay tới, lại có một người ngã xuống.
Diệp Tuyền trốn sâu nhất, cây đại thụ chỗ cô ta đều là vết đạn, mạt gỗ bay đầy trời như bông tuyết. Cách đó không xa, truyền tới tiếng bước chân. Cô ta ló đầu nhìn, sau lưng có ba mươi mấy người chạy tới bên này! Phía sau còn có mười mấy người mặc chiến phục màu đen của đội đặc chiến quốc tế!
“Trần Hoa Vinh đáng chết! Anh ta lại liên hiệp với đội đặc chiến quốc tế tới bắt tôi!” Diệp Tuyền giận đến cắn răng nghiến lợi.
Lý Tử Thất cũng cả kinh, Trần Hoa Vinh rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là đội viên của đội đặc chiến