Vẽ vẽ sửa sửa thế mà hết một buổi chiều. Lý Tử Thất cảm thấy tiến độ hôm nay cũng coi như không tồi, nghĩ sẽ tự thưởng cho bản thân một buổi tối thư giãn. Lúc này cũng gần sáu giờ, Lý Tử Thất liền xuống lầu. Quản gia thấy cô liền thông báo sắp tới giờ cơm
“Cậu chủ nói sẽ về muộn, cô cứ dùng bữa trước”
Nghe quản gia Trần nói như vậy, Lý Tử Thất mới bất giác nghĩ đúng là theo lý thì mình phải chờ anh ta về cùng ăn tối mới phải phép, thế nào mà mình lại cảm thấy ăn một mình là lẽ đương nhiên thế nhỉ? Dù sao anh ta cũng không ở nhà bữa tối nay, bữa sau nhớ là được rồi. Nghĩ đến đây cô liền vui vẻ ngồi vào bàn ăn, chờ đợi bữa tối được bưng lên.
Sau khi hưởng thụ bữa tối ngon miệng, Lý Tử Thất liền cuộn tròn trên sô pha xem phim. Vừa xem còn vừa ăn trái cây, uống nước ép, vô cùng có khí thế của chủ nhà, không hề kiêng kị chút nào. Người làm trong biệt thự bình thừng cũng rất lặng lẽ, không có việc gì thì sẽ không thấy bóng dáng.
Lý Tử Thất còn đang cười như điên nhìn diễn viên hài đang khoa chân múa tay trên màn hình, không hề phát giác có người từ huyền quan đi vào. Trần Hoa Vinh thấy cô vô cùng chăm chú vào bộ phim, mình lại gần mà còn không phát giá, không khỏi nghi hoặc cô gái này chẳng có chút nhạy bén nào của người học võ.
“Này!!”
Nghe thấy tiếng nói thình lình phát ra bên cạnh, Lý Tử Thất giật mình đến nỗi cốc nước ép trên tay rớt thẳng xuống sô pha. Sô pha trắng tinh ngay lập tức loang ra một màu vàng trông vô cùng khó coi. Lý Tử Thất trợn tròn mắt, ngay giây tiếp theo liền luống cuống lấy khăn giấy lau sô pha. Nhưng dù sao cũng đã muộn. Chất liệu vừa nhìn đã biết là đắt tiền này không có tác dụng chống thấm nước, rất nhanh liền thấm hết màu nước ép, cố thế nào cũng lau không đi.
Trần Hoa Vinh nhìn cô luống cuống rất thú vị, bèn cao giọng
“Sao cô có thể vụng vể thế hả? Đây là bộ sô pha tôi yêu thích nhất đấy. Cô phá hỏng nó rồi”
Trần quản gia vốn dĩ đang định tiến lên nói cho Lý Tử Thất biết không có gì phải cuống cả, đằng nào bọn họ cũng đang định thay bộ sô pha này. Vốn dĩ đã đặt xong, ngày kia là bô sô pha mới về đến nơi rồi. Nhưng nghe thấy thiếu gia nhà mình trợn mắt nói láo cũng đành im lặng, cảm thấy cô gái này thật đáng thương.
Lý Tử Thất nhìn bộ sô pha, nhất định là rất mắc, nếu như giây tiếp theo tên này muốn bắt đền, cô cũng chẳng có tiền mà đền hắn được.
“Tại anh đó. Anh có thể đi vào phát ra tiếng động một chút được không? Làm tôi giật mình mới rớt nước ép ra sô pha”.
“Tôi vốn dĩ đi vào rất bình thường, còn có ý tốt gọi cô một cái. Tôi còn tưởng người học võ như cô ít nhiều cũng có sự nhạy bén, ai ngờ lại còn không cảm thấy gì”
Lý Tử Thất vốn dĩ đang xem tivi, căn bản chẳng biết Trần Hoa Vinh đi vào thế nào, nhưng đúng là anh có gọi cô một câu nên cô mới giật mình. Dù sao, cô cũng không cách nào phản bác, ai bảo cô không nghe thấy làm chi. Nhưng Lý Tử Thất nào chịu để anh mỉa mai như vậy, liền không cam lòng phồng hai má lên, bộ dạng tức giận hệt như con cá nóc.
“Anh gọi này có một tiếng, làm sao tôi phản xạ kịp chứ”.
“Tôi đã gọi rồi, cô nghe thấy hay không là do cô. Đây là chiếc sô pha tôi đặt làm riêng đó, cô tính đền bù thế nào đây?”
“Không phải chỉ là một cái ghế thôi sao” - Nghĩ nghĩ, trong cái biệt thực này chẳng có cái gì là trông không mắc tiền cả, tốt nhất cô vẫn không nên mạnh miệng thì hơn - “Tôi… tôi tìm cách làm sạch nó là được chứ gì!!”
Kết quả là kế hoạch nghỉ ngơi của Lý Tử Thất vừa thực hiện được một nửa thì liền đi tong. Cô dành phần còn lại của buổi tối hôm đó để tẩy trắng cái sô pha. Lý Tử Thất lên mạng tìm mọi cách làm sạch sô pha, tẩy trắng vải. Nhưng cái vết nước kia vẫn ở đó, mờ đi nhưng không hề biến mất, khiến cô buồn bực vô cùng.
Nửa đêm, Trần Hoa Vinh xuống dưới nhà, thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn. Người làm trong nhà đều đã đi nghỉ cả rồi, còn ai lại ở phòng khách giờ này chứ.
Trần Hoa Vinh nhẹ nhàng bước đến gần phòng khách. Lý Tử Thất vẫn còn đang ngồi chà vết nước trên ghế sô pha. Tay làm miệng nói còn rất hăng say
“Cái tên chết tiệt, hống hách ngang ngược kia. Anh cho là muốn bắt nạt tôi thế nào cũng được chắc? Có mỗi cái ghế sô pha còn căng thẳng. Nhiều tiền vậy sao không mua cái mới luôn đi còn ra vẻ khoe khoang với tôi” - Tay cô dùng lực đạo mạnh mẽ, chà chà trên mặt ghế, vừa nhanh vừa dứt khoát - “Hừ, còn khoe ghế thủ công à. Tôi cũng chẳng hiếm lạ gì đâu”.
Trần Hoa Vinh khụ một tiếng tỏ vẻ tôi đang đứng đây nè. Lý Tử Thất vừa nghe động tĩnh liền im bặt, cũng không thèm quay đầu lại, tay càng chà càng nhanh.
“Sao lại im rồi? Tôi thấy cô còn chưa có nói xong mà?”
Cô buồn bực mím chặt môi. Tình hình đang yếu thế, cô cũng không tiện xù lông với cái kẻ chuyên gia bắt nạt mình này.
Trần Hoa Vinh buồn cười nhìn cô, cố gắng không phát ra tiếng ha ha.
“Thôi, cô chà như vậy thì đợi đến khi sạch, ghế của tôi cũng xù lông rồi. Đằng nào cũng hỏng, khỏi chà mất công”.
“Hừ, tôi còn cách nào chắc!!”
“Ừm… Nếu không, cô lại dùng cách