Thấy tên cầm đầu đã đề phòng, cả Trần Hoa Vinh và Lý Tử Thất cùng thầm kêu không ổn. Trần Hoa Vinh chỉ vừa mới ra dấu cho cô tháo chạy, mà lúc này, bọn chúng nhất định sẽ không để cho cô thoát. Lý Tử Thất cũng vô cùng lo lắng, nếu cô không nhầm, nhất định kế hoạch ban đầu của bọn họ sẽ từ đây đổ bể.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Lại thêm ba tiếng nổ liên tiếp vang lên. Lão Tam vừa mới ra ngoài kiểm tra bỗng nhiên xông ngược trở lại, cánh cửa bị mở ra gấp rút vang lên tiếng rầm nặng nề.
“Có mai phục” – Lão Tam hô lớn. Lý Tử Thất liếc thấy hắn đang ôm lấy bả vai, có vẻ đã bị một phát đạn bắn trúng.
Tên cầm đầu liếc nhìn Trần Hoa Vinh, ngay lập tức rút súng ra chĩa vào anh. Tất cả những tên đàn em khác cũng ngay lập tức rút súng, tiếng lên đạn xoạch xoạch vang lên.
Lý Tử Thất sợ hết hồn, mắt mở lớn nhìn trừng trừng bóng lưng vững vàng của Trần Hoa Vinh. Nhưng nhớ lại những ám hiệu vừa nãy của anh, cô cũng không dám làm gì khiến bọn chúng chú ý. Tên đàn em vừa nãy nhìn cô chằm chằm cũng đã hướng súng về phía Trần Hoa Vinh, vẻ mặt hết sức cảnh giác, hiển nhiên đã sớm coi sự tồn tại của Lý Tử Thất là không khí.
Bốn phía là họng súng sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào, nhưng Trần Hoa Vinh lại chỉ cười nhạt. Phong thái ung dung của anh khiến cho phe địch chần chừ chưa dám ra tay.
Cánh cửa một lần nữa “rầm” mở ra. Lôi Hạo Nhiên xông vào, phía sau là mười đặc nhiệm cùng vệ sĩ của Trần Hoa Vinh. Trong thoáng chốc bọn họ đã chặn kín lối vào duy nhất của nhà kho. Trần Hoa Vinh bị vây trong vòng tròn nhưng lại không có vẻ yếu thế chút nào.
Lý Tử Thất nhìn đám người vừa xông vào, rất muốn ngay lập tức nhào qua bên đó, nhưng xung quanh đều là súng, chỉ sợ vừa cử động là tên bay đạn lạc. Lý Tử Thất kiên nhẫn nằm một chỗ, không hề bỏ qua bất kỳ cử động nào của Trần Hoa Vinh.
Xung quanh nhất thời im lặng. Lúc này bỗng nhiên tên cầm đầu cười lớn.
“Ha ha ha! Trần Hoa Vinh, tao đã sớm biết mày sẽ không dễ đối phó như vậy rồi.”
“Chúng ta đều rõ ràng điều mà đối phương muốn phải không? Người đó ngay từ đầu đã không muốn thỏa hiệp!” – Trần Hoa Vinh cười lạnh.
Tên cầm đầu kia lại cười, Lý Tử Thất không hiểu chuyện này có gì thú vị mà trông hắn lại khoái trá thế.
“Xem ra chúng ta rất hiểu đối phương đấy, chỉ tiếc là không cùng chí hướng.” - tên cầm đầu ra vẻ tiếc nuối, giả tạo cười.
Xoạch! Súng trong tay hắn vẫn luôn nhắm về phía Trần Hoa Vinh, lên nòng. Trần Hoa Vinh nhanh chóng giật người, lùi sang bên phải, một viên đạn ngay lập tức trúng vào thanh sắt phía sau, tóe lửa.
Lôi Hạo Nhiên nhanh chóng phản xạ lại phát súng khơi mào của tên cầm đầu,