Hoa Vinh nhếch miệng cười không hề nao núng.
“Được thôi, một lời đã quyết.”
“Tuyệt đối không được.” - Lý Tử Thất nghe vậy thì càng lo lắng rối bời. Cô không ngờ hai người họ có thể chơi lớn đến thế này, vì cô mà dám đánh cược cả mang sống của mình.
Nhưng tiếng hét can ngăn của Lý Tử Thất đã bị những tiếng súng nổ lấn áp, cở bản chẳng có ai nghe lời cô nói.
Lý Dịch Phong và đồng bọn nãy giờ có đủ thời gian để tiếp đạn liền nã súng vào đám người của Hoa Vinh như mưa. Bên Hoa Vinh bỗng nhiên thấy phía bên Lý Dịch Phong đột ngột mạnh lên thì vô cùng bất ngờ.
“Mọi người mau tìm chỗ nấp.”-Hoa Vinh liền ra lệnh.
Lý Dịch Phong nghe vậy liền cười hả hê.
“Trần Tổng, không phải lúc nãy anh khẩu khí lớn lắm sao? Bây giờ sao yếu ớt sợ sệt như con rùa rụt đầu thế?”
Hoa Vinh không hề bận tâm đến những lời lăng mạ ấy. Những tình huống như thế này anh đã quá quen thuộc. Nếu như lần nào cũng không giữ bình tĩnh mà làm liều chẳng phải đã chết sớm cả bọn rồi sao?
Lý Dịch Phong ngay lập tức tổ chức lực lượng tăng cường tấn công, nhưng bên Hoa Vinh chỉ cố thủ. Lý Dịch Phong cảm thấy vô cùng khoái trá tưởng như chiến thắng đã gần kề.
Tuy nhiên Hoa Vinh không phải nhất thời chịu lép vế mà đang kiên nhẫn chờ thời cơ. Bây giờ mà đánh trực diện bên anh sẽ không có cơ hội thắng mà còn nguy hiểm đến tính mạng của các anh em. Hoa Vinh mỗi bước dù là nhỏ nhặt đều suy tính rất cẩn thận.
Chừng khoảng mười lăm phút đánh cầm chừng, đội đặc nhiệm cứu viện của Hoa Vinh được Đỗ Vy điều động nhanh chóng tiếp ứng. Lúc nãy Tôn Hạo đã nhắc khẽ với Hoa Vinh là anh đã bảo Đỗ Vy tiếp ứng nên nãy giờ Hoa Vinh mới kiên nhẫn chờ thời cơ.
Tình