Lực lượng của Hoa Vinh nhanh chóng đã tiêu diệt gần hết đám người của Lý Dịch Phong. Hoa Vinh giương súng vào đầu của Lý Dịch Phong nói.
“Bây giờ anh đầu hàng hãy vẫn còn kịp đó.”
Lý Dịch Phong đưa tay quệt vết máu từ đồng đội ngã xuống đã bắn ra. Anh ta rít lên trong kẽ răng.
“Bảo tôi đầu hàng? Đúng là chuyện nực cười.”
Hoa Vinh nhìn Lý Dịch Phong điên cuồng như vậy thì không khỏi cảm thán.
“Tôi nghĩ anh nên dừng ngay hành động dại dột này ngay. Chỉ cần anh buông súng đầu hàng, việc anh bắt cóc Tiểu Thất tôi có thể bỏ qua cho anh.”
“Không đời nào.” -Lý Dịch Phong thẳng thắn đáp lời.
Hoa Vinh thấy Lý Dịch Phong kiên quyết như vậy thì cũng đành quyết đấu một trận đến cùng. Lý Dịch Phong thấy tình hình không ổn liền liền tung ra chiêu cuối cùng. Bàn tay của Lý Dịch Phong thò vào túi áo lấy một quả lựu đạn rồi nhanh chóng mở chốt ra sau đó nhằm vào hướng Hoa Vinh mà ném.
“Lão đại cẩn thận đó.” - Lôi Hạo Nhiên la lên vội tiến đến đẩy Hoa Vinh ra xa.
“Bùm.” - Quả lựu đạn phát nổ tạo nên âm thanh vô cùng lớn làm rung động cả tòa nhà Phượng Viên.
Vì kịp thời được Hoa Vinh đẩy ra xa nên Hoa Vinh không sao chỉ ngã xuống đất mà thôi. Những người gần đó không tránh được phải bỏ mạng hết ba người. Hoa Vinh nhìn thấy cảnh như vậy liền ngơ ngác. Quả lựu đạn nổ làm khói bụi tung bay nhất thời làm che mất tầm nhìn của Hoa Vinh.
“Đoàng” - Một tiếng đạn lại vang lên trong làn khói bụi mịt mù ấy. Hoa Vinh chỉ kịp nghe một tiếng la thất thanh, là giọng của Lý Tử Thất.
“Tiểu Thất” - Hoa Vinh hoảng hốt gọi tên cô.
Làn khói bụi tan đi, lúc này mọi người mới nhìn rõ Lý Tử Thất đã ngã trên mặt đất, vai của cô dính đầy máu.
“Tiểu Thất, sao em lại làm vậy?” - Lý Dịch Phong ngỡ ngàng vô cùng. Vốn dĩ anh ta định lợi dụng khói của lựu đạn che tầm mắt của Hoa Vinh mà định bắn lén.
Nhưng Lý Tử Thất đã nhìn thấy từ phía xa liền chạy đến đỡ cho Hoa Vinh một phát đạn. Hoa Vinh hoảng hốt chạy lại đỡ Lý Tử Thất trong vòng tay mình.
“Sao em lại dại dột như vậy?” - Hoa Vinh trong lòng đau nhói.
Lý Tử Thất nén cơn đau, sờ bàn tay lên mặt Hoa Vinh nói trong khó nhọc.
“Anh không sao là tốt rồi.”
Lý Dịch Phong tức tốc chạy lại gần lý Tử Thất định đỡ cô