Một tuần sau, hôm nay là ngày cuối tuần, sáng sớm Lý Tử Thất đi siêu thị.
Khi trở về, vừa đến hành lang liền thấy bốn người cảnh sát ngoài cửa.
Lý Tử Thất cả kinh.
“Xin hỏi cô là Lý tiểu thư sao?” một vị cảnh sát trong đó hỏi.
Lý Tử Thất dừng chân.
Bốn người này mặc đồng phục màu xanh lá, biểu tình cực kì nghiêm túc: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự, có một vụ án cần cô giúp đỡ điều tra.” Bọn họ đồng loạt đưa giấy chứng nhận nghiệp vụ.
Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiến lên đưa một tờ giấy nói: “Xin chào Lý tiểu thư, tôi là Lôi Hạo Nhiên thuộc tổ trọng án hình sự, chúng tôi yêu cầu điều tra phòng của cô, đây là lệnh điều tra.”
Lý Tử Thất nghi ngờ nhìn anh ta.
“Mời cô hợp tác điều tra.”
Lý Tử Thất mở cửa, bốn người cảnh sát đi vào phòng khách, có người chụp hình có người tìm kiếm.
“Lý tiểu thư, xin hỏi cô đã gặp qua người đàn ông này chưa?” Lôi Hạo Nhiên cấm một tấm hình đưa ra. Người bên trong bức hình đúng là Trần Hoa Vinh.
Lý Tử Thất bình tĩnh không hề gợn sóng lắc đầu: “Chưa nhìn thấy bao giờ.”
Lôi Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm, thấy cô bình tĩnh tự nhiên không hề có biểu tì gì lúc này mới cất đi, giương mắt đánh giá căn phòng. Lục soát hồi lâu anh ta mới đi vào phòng ngủ, nhìn vách tương vẽ hoa đột nhiên cau mày.
Anh ta đưa tay gõ mặt tường: “Cốc cốc cốc…” Gõ vài cái đột nhiên ánh mắt anh ta ngưng lại.
Đôi mắt anh ta sáng ngời, Lý Tử Thất nhìn ánh mắt anh ta lóe lên sự tức giận, ánh mắt sắc bén, âm ngoan, nhưng sau đó liền biến mất. Nếu không phải Lý Tử Thất cẩn thận quan sát căn bản sẽ không phát hiện.
Trái tim của Lý Tử Thất như gõ trống. Nhất định đám người này không phải là cảnh sát.
Bọn họ giả trang. Bốn người này nhất định là đồng bọn của hai người áo đen kia. Nhất định bọn họ là kẻ thù của Trần Hoa Vinh.
Lý Tử Thất lùi ra sau một bước, lùi đến cửa lớn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được vài bước đột nhiên bị đánh ngã vào bức tường: “Muốn chạy sao? Không kịp rồi.” người đàn bà quyến rũ mặc áo da đen đột nhiên xuất hiện kéo lấy cô.
Bộp, Lý Tử Thất bị ném vào phòng khách, bả vai trái đánh vào bàn trà. A… đau đớn làm cô cắn răng, run lên, bả vai khiến cô đau toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ diêm dúa đó đi vào. Hai mắt trợn to nhìn Lý Tử Thất giống như dao nhìn cô ta.
“Đừng lãng phí thời gian! Nói mau, Trần Hoa Vinh để lại cái gì ở chỗ cô?” Cô ta lắc eo bước vào phòng khách, người đi theo sau cô ta lập tức đóng cửa, khóa lại.
Ai? Trần Hoa Vinh? Lý Tử Thất trố mắt, cô làm sao biết hắn ta để lại gì?
Người phụ nữ đi tới bên cạnh cô, nghiêm nghị quát: “Trần Hoa Vinh đi đâu?”
“Tôi không biết! Tôi không biết!”
Người phụ nữ kia nhịn không được, bóp cổ cô. Tay dùng lực nhấc Lý Tử Thất lên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh ta ở đâu?”
Lý Tử Thất không nói lời nào, cắn răng căm tức nhìn cô ta.
“Nói mau! Anh ta cất đồ vật ở đâu?” Lúc này, vẻ mặt người phụ nữ dữ tợn, tay bóp cổ cô càng dùng sức, ánh mắt kia hung ác như sư tử cái!
Lý Tử Thất bị siết đến không cách nào hô hấp, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh lộ ra. Cô hoàn toàn thở