Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 15


trước sau

Note: Đã đổi tên truyện, đây là bài hát chủ đề của toàn truyện, mà thực tình một lời trong bài hát đã xuất hiện trước đó rồi. Các bạn hứng thú thì tìm thử xem *chớp mắt*. Nói trước là hai nhân vật chính tài hoa lắm đấy, vừa đẹp vừa thông minh thì chớ, lại giỏi tất từ âm nhạc đến thể thao. Hờ hờ…

***

Có một cái định luật như sau, mình đụng phải một cái đèn đỏ, thế là cả con đường sẽ trúng đèn đỏ hết, dù có tăng hay giảm tốc độ cỡ nào cũng vậy, phải dính đòn hết ráo.

Nói chung cần phải bổ sung thêm một ca, mình đã bị mất mặt trước một ai đó, cứ thế mà thấy người ta là mất mặt, dù cho mình có thu vén hết mức để không lộ ra ngay trước mặt người ta, vẫn sẽ mất mặt toàn tập.

Cũng như hiện giờ, năm phút trước Cố Phi có chỉ thẳng vào mẹ mình như thể sắp động tay đến nơi, sau năm phút lại xuất hiện trên phố đi bộ, làm như quỷ thần xui khiến, mà cũng giống như phải xuất hiện kịp thời để thấy cậu bị mất mặt.

Khoảnh khắc Tưởng Thừa bay lên rất ngắn, nhưng trong nháy mắt đó vẫn có thể cân nhắc và phân tích rất nhiều sự tình.

Ví dụ như có thể biết thừa tâm trạng Cố Phi rất xấu, nhìn mặt là có thể thấy rằng cậu ta đang có 20 cân thuốc nổ sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.

Ví dụ như cậu biết góc độ này, lực tác động này, mình sẽ đập vào bạn Cố Phi đang trong tâm trạng rất xấu kia.

Ví dụ như cậu biết va chạm này mang quán tính lớn, lực sẽ rất mạnh, Cố Phi hẳn sẽ bị xô ngã.

Ví dụ như cậu cũng biết mình nếu không để tay mình đừng va đụng, nếu không lúc hai người đập vào nhau, lòng bàn tay sẽ bị kéo, nguy cơ là miệng vết thương sẽ bị nứt ra.

Nói chung là khi cậu dang hai tay ra như kiểu muốn chạy về phía mặt trời mà lao vào Cố Phi, nét mặt Cố Phi trên mang sự biến hóa khó lường.

Tưởng Thừa đập mạnh vào người Cố Phi.

“Oành” một phát.

Kế từ khi lần đầu tiên biết thân người có thể bị va đập ra tiếng động lớn thế kia, đây cũng là lần đầu cậu biết người va vào người lại thành tiếng động lớn như thế.

Trán cậu đập vào xương quai xanh của Cố Phi, tiếp theo không biết miệng va vào chỗ nào rồi, răng cắn trúng cái gì đó như là khóa kéo, tiếp theo cũng không biết trời trăng gì nữa, nói chung toàn bộ đồ trên người lẫn mặt tiếp xúc trên thân cậu đều va hết vào Cố Phi.

Cố Phi bị cậu va trúng làm cho lảo đảo, té xuống đất trong tư thế ngửa mặt.

Tiếp theo cậu cũng ngã chung xuống

Lúc va đập không thấy là có đau hay không, hiện tại tiếp đất rồi cũng lại thấy không đau, tuy rằng Cố Phi không mập, nhưng lại là miếng lót rất tốt.

Thậm chí lúc ngã xuống đất, Tưởng Thừa còn có ảo giác là bốn phía đều ngập tuyết.

Qua vài giây cậu mới xác nhận đây trăm phần trăm là ảo giác, dưới thân Cố Phi không có tuyết, chỉ có lớp gạch lót trên lối đi dành cho người đi bộ.

Va vào nhau xong hai người có hơi choáng.

Mãi đến khi Tưởng Thừa nghe Cố Phi thấp giọng nói một câu “Mẹ nó”, cậu mới phục hồi tinh thần lại, lấy tay trái không bị thương chống xuống để lo đứng dậy, “Xin l…”

Tay không tìm được đúng chỗ chống, lại nhè ngay xương sườn Cố Phi.

“Đệt!” Cố Phi bị làm đau, hét lên một tiếng. “Con mẹ nó cậu bị ngu hả!”.

Nói thật tình, tâm trạng Tưởng Thừa vô cùng bực bội, niềm vui sướng khi trượt ván bên Cố Miểu chỉ là ngắn ngủi, trị ngọn không trị gốc, hơn nữa phải lang thang đến mức đêm khuya phải cùng một học sinh tiểu học chơi ván trượt bên đường, nói kiểu nào cũng thấy rất phiền muộn.

Hiện tại Cố Phi vừa dứt lời, cậu phát cáu ngay, nhưng dù sao cũng là cậu va vào Cố Phi, lại còn không nhẹ, thậm chí cậu còn nhìn thấy khóa kéo của áo khoác Cố Phi văng đâu mất.

“Cút ngay!” Cố Phi nhấc cánh tay vừa lên, làm cậu lảo đảo một hơi.

“Móa cái thằng điên,  tôi mẹ nó không phải cố ý nhá!” Tưởng Thừa nói xong cũng thấy hàm răng đau buốt, trong miệng có dính vật gì đó, cậu quay đầu sang bên, phun ra nửa đoạn kéo khóa.

Đinh đong.

Nghe lanh lảnh ghê.

Cậu vừa nghe động tĩnh này, lập tức thấy răng miệng đau buốt, không dám nghĩ tới là mình làm cách nào cắn đứt kéo khóa của người ta, cũng không lấy đâu ra dũng khí để liếm thử xem răng cửa của mình còn hay không.

“Sức lực phá đồ lại mạnh đến thế! Đừng có suốt ngày long nhong rồi làm sứt sẹo đồ đến không có mà mặc!”. Cố Phi bị ngã khá đau, lên cơn quạu, đến đẩy cậu một phát. “Học bá!”.

“Biến mẹ cậu đi”. Tưởng Thừa bị đẩy đến phải đặt mông xuống đất. “Cậu thử động tay lần nữa xem!”.

Cố Phi không hề liếc mắt nhìn cậu dù chỉ một chút, quay về đạp lên bụng cậu một phát ngay.

Tưởng Thừa trong nháy mắt cảm thấy mọi thứ trên thế gian như biến mất, trước mắt chỉ còn Cố Phi-cái tên trêu ngươi mất dạy này, nhảy phắt dậy từ mặt đất, đá trả lại một cú về phía Cố Phi.

Cố Phi rất nhanh né sang một bên, cú đá này của cậu bị hóa giải, nhưng cậu không hề do dự đạp tiếp lên lưng Cố Phi…

“Đệt!” Cố Phi đưa tay chụp lấy chân cậu.

Tưởng Thừa rút chân về trụ trên đường, đưa chân còn lại đạp qua mặt Cố Phi.

Cố Phi dùng cánh tay cản lại, nhào một bước về chỗ cậu, dùng tay đánh trả lại vào mặt cậu.

Đệt mẹ nhà ngươi! Ra tay cũng nặng cmn nề thật!

Thằng chó chết!

Tưởng Thừa thấy mắt trái mình nổi đom đóm, sau đó thành toàn sao, nhưng lại không màng gì khác nữa, cậu vung mạnh tay, dùng hết sức đập vào cằm Cố Phi trên, Cố Phi ngửa ra sau né.

Cậu tranh thủ cơ hội lấy cùi chỏ thụi vào xương sườn Cố Phi… Có điều không thành công, Cố Phi phản ứng rất nhanh, chụp lấy tay cậu.

Đòn tiếp theo là cậu chẳng hề ngờ tới, ngón tay cậu ta quay ngược về đè xuống vết thương trên lòng bàn tay cậu.

“A ——”. Tưởng Thừa rống lên, lần này bị đè đến mức vết thương bị hở ra mất, cậu đột nhiên vung chân, đầu gối thúc lên lưng Cố Phi.

Cố Phi nghiêng về  phía trước, lấy tay đỡ bên đầu mình.

Âm hiểm, chơi tồi, quyết định vậy đi!

Cậu nghiêng đầu quay sang cắn lên tay Cố Phi.

“A!”. Cố Phi đau đến phải hét lên, cậu cắn chặt không chịu nhả, Cố Phi chỉ có thể nhanh chóng nắm lấy quai hàm cậu.

Lực tay của tên chó này thật mạnh, Tưởng Thừa thấy quai hàm mình bị siết từng cơn vừa đau vừa buốt.

Được cái nhờ vậy mà cậu phát hiện là răng cửa mình vẫn còn, mà vẫn sức lực mạnh mẽ nữa là.

Tình hình trận chiến đang phát triển theo thế giằng co ngớ ngẩn, hai người bọn họ vật vã trên nền đất, khó lòng tách ra, bên cạnh truyền tới một giọng nói. “Cố Phi?”

Hai người đánh nhau ầm ầm, tuy rằng đều nghe được tiếng nói này, nhưng không hề lơi tay chút nào, tiếp tục nghiêm túc đánh trận, cậu quất tôi một cú, tôi trả lại một đấm.

“Cố Phi!” Người kia rống lên một tiếng, dừng lại một chút, hoảng hốt hô lên. “Tưởng Thừa? Sao mà em… Đứng dậy! Hai em đứng dậy hết cho thầy!”

Thực ra Tưởng Thừa đã nghe ra đây là giọng của thầy Từ, nhưng cậu không hề giật mình tự hỏi rằng vì sao thầy Từ lại có mặt ở đây.

“Hai em ngừng lại hết!”. Thầy Từ cho mỗi đứa một đạp. “Làm gì vậy hả! Ăn no rửng mở à!”

Rốt cục hai cậu cũng đồng thời dừng lại.

Nhưng chỉ là ngừng lại, tạm dừng tí thôi chứ vẫn giữ nguyên tư thế.

Cố Phi một tay túm lấy cổ áo của cậu, một cái tay khác bị cậu giữ chặt, hai người cứ như vậy giằng co nửa quỳ nửa chống đất, cũng không dám buông tay, thủ đoạn đè vết thương trên tay lẫn võ cắn đều dùng cả rồi, ai biết được thằng kia có dùng đến chiêu trò trẻ nít mẫu giáo nào nữa không, cả hai không chắc chắn nổi.

“Buông tay!”. Thầy Từ đến cố kéo hai cánh tay của hai cậu ra, giằng co cả buổi rốt cục cũng kéo ra được.

“Chuyện gì vậy hả?!”. Thầy Từ trừng mắt nhìn Cố Phi. “Sao mà em đánh hết cả đám cùng dãy bàn luôn vậy?”

“Thầy thấy là có mình em đánh cậu ta sao?” Cố Phi giơ tay lau khóe miệng mình. “Thầy mù à?”.

Thầy Từ không để tâm chút nào đến cơn giận đùng đùng nơi Cố Phi, quay đầu lại nhìn Tưởng Thừa. “Em rốt cục là bị làm sao? Em là đứa trẻ ngoan cơ mà, sao vừa mới đến đã đánh người?”

“Em đã nói rồi”. Tưởng Thừa vung vẩy cánh tay, lòng bàn tay không có cảm giác đau nữa, tê rần luôn. “Đừng lấy điểm số ra mà đo đếm một con người, chưa từng có một giáo viên nào bảo là em ngoan cả”.

“Ài!”. Thầy Từ thở dài, chỉ về hướng đối diện, nói với Cố Phi. “Em gái em đúng không! Em thấy em dọa con bé đến thế nào không?!”

Lúc này Tưởng Thừa mới sực nhớ là Cố Miểu còn đứng bên cạnh, tự dưng trong bụng thấy hơi bất an, quay đầu nhìn sang lại ngẩn người, Cố Miểu ngồi trên băng ghế đá bên phố, tay chống cằm, bình thản nhìn về bên này.

Hoặc không phải bình tĩnh, là lạnh nhạt, dáng vẻ không để tâm chút nào.

“Nó không sợ cảnh đánh nhau”. Cố Phi nói.

Tưởng Thừa không nói nữa, Cố Miểu rõ ràng hơi kỳ quái… Hồi tay cậu bị thương Cố Phi  rất cẩn thận chặn ngang tầm mắt Cố Miểu, có lẽ Cố Miểu sợ máu.

Nhưng lúc này cậu với Cố Phi đánh nhau một trận nhưng trông một bề sạch sẽ, trông nhỏ vô cùng hờ hững, Tưởng Thừa nhớ đến lúc Cố Phi đập người ta vào thân cây cho xỉu luôn, nhỏ vẫn một mực cắm đầu ăn.

Cô bé này là bị làm sao?

“Hai đứa lo thu dọn đi”. Thầy Từ bị hai cậu chặn họng không còn biết nói gì, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài chỉ cặp sách trên nền đất. “Vừa đúng lúc thầy đến thăm nhà học sinh, trước hết phải nói về chuyện ẩu đả của các em cái đã”.

Thăm nhà?

Tưởng Thừa hơi giật mình, một thầy chủ nhiệm đi thăm nhà học sinh giữa cơn gió bấc muốn thổi bay người lúc 9 giờ tối… Cậu thật tình không biết phải nói cái gì.

“Đến thăm nhà học sinh nào?”. Cố Phi chỉnh lại quần áo, cúi đầu muốn kéo khóa áo khoác lên mới sực nhớ là kéo khóa không còn nữa, đành quay mặt sang liếc Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa trừng mắt với cậu.

Nhìn cái gì mà nhìn, đây ăn nó rồi!

“Thầy đến ngay đây rồi, em nói xem còn nhà ai vào đây nữa”. Thầy Từ thở dài. “Dĩ nhiên là nhà em.”

Cố Phi trầm mặc một hồi, xoay người trở về. “Vậy thì đi thôi”.

“Chờ đã”. Thầy Từ có vẻ không ngờ là cậu làm thẳng thắn như thế. “Thầy vẫn muốn biết vì sao hai đứa em đánh nhau!”.

“Giải sầu”. Cố Phi quay đầu lại nhìn thầy. “Vậy thầy có đi không?”

Thầy Từ hơi hoang mang không biết phải đi thăm nhà học sinh Cố Phi hay là dò hỏi chuyện hai đứa đánh nhau nãy giờ, đi một bước rồi lại ngừng, lui về phía sau một bước, suy nghĩ xong lại bước tới.

“Em về đây”. Tưởng Thừa muốn thầy làm chủ câu chuyện. “Cảm ơn Từ tổng.”

Không đợi Thầy Từ nói chuyện, Tưởng Thừa xoay người hướng thẳng về đầu phố.

Cố Phi ở phía sau huýt sáo, Tưởng Thừa không quay đầu lại, đoán là cậu ta gọi Cố Miểu, quả nhiên nghe được tiếng bánh xe ván trượt của Cố Miểu lăn trên đường.

Cậu khe khẽ thở dài, tối nay thực sự là…thoải mái!

Sòng bài nhà Lý Bảo Quốc vẫn chiến đấu, có điều là một đám người túc trực ở bàn đánh bài, cả cuộc đời bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một thước vuông, lòng hiếu kỳ dành cho biến loạn nhân gian không so nổi với mười mấy con bài.

Sau một buổi trưa bàn tán xôn xao về cậu, giờ thì Tưởng Thừa đã biến mất khỏi tầm mắt của họ rồi, lúc về tới nhà chẳng ai thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, chỉ có Lý Bảo Quốc nói một câu. “Trở về rồi à? Cả đám bọn ba đều ăn cơm hộp, con có muốn ăn gì không?”

“Không cần để ý đến tôi”.  Tưởng Thừa nói xong đi vào phòng.

Đem áo khoác cởi ra nhìn, trên xuống toàn bụi bẩn, còn bị rách hai đường.

Đệt, cậu nhíu mày, mới vừa mua quần áo hôm qua!

Mặt chắc cũng khó coi nốt, cậu xoay hai vòng trong phòng mới nhận ra là không có tấm gương nào, đành lấy điện thoại ra, mở máy lên.

Chủ làm nóng người xong, điện thoại di động cũng được ấm, khởi động máy thành công.

Cậu đưa màn hình lên săm soi mặt mình.

Trán bị sưng một cục, không nghiêm trọng, môi dưới bị rách một chút, có lẽ là do cái khóa kéo của Cố Phi.

Mấy chỗ khác ổn hết, hơi trầy trụa chút thôi.

Cậu thở dài, cũng không biết hiện tại mình mang tâm trạng gì.

Kỳ thực đánh giá cho công bằng thì ca này có hơi…vô duyên, theo lý thuyết thì bình thường cậu không đánh nhau
như thế, kiểu như té dập mặt trên bùn đất ở khu vui chơi vậy, giống như mình đang xõa hết ra.

Cậu cũng rõ là mình muốn đánh với Cố Phi kiểu nào, chính là muốn đánh giá, muốn lôi kéo, muốn dùng sức, muốn thoát khỏi sự ràng buộc triền miên mơ hồ cứ bám mãi trên người mình, nhưng mình lại không mò ra được nó và thậm chí còn chẳng biết nó là cái gì.

Còn về Cố Phi, chẳng biết có phải người cậu ta bị lệch chỗ nào rồi không, thế mà lại bị làm cho lăn vòng vòng trên đất chỉ với tay không, còn bấm vào lòng bàn tay chứ, đệt! Phải mà đám lâu la của cậu ta thấy được nhở!

Cho anh đại nhà chúng bây cạp đất luôn!

Tưởng Thừa cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, máu đã bị thấm ra băng gạc.

Cậu lật túi sách qua lại, ngày hôm nay mang nó sang trạm xá để lấy bông băng, cũng còn tốt, không bị đập tanh bành.

Cậu mở ra băng gạc, rất khó khăn khi dùng tay trái chụp lấy tay phải để rửa vết thương, khử độc, bởi vì tay trái dùng không quen, có mấy lần quẹt trúng vết thương, đau đến mức thiếu chút nữa cậu trào nước mắt luôn.

Thật sự rất muốn khóc, tuy rằng cậu vẫn cảm thấy khóc lóc là chuyện rất vô nghĩa, nhưng suốt một khoảng thời gian kể từ lúc cậu đến đây, đôi khi cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt đến nổi muốn khóc.

Luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó cậu sẽ tìm đến một vùng đất hoang vắng chẳng ai biết đến, khóc òa một trận cho thỏa.

Buổi sáng khi rời giường, may đời sòng bài đã dẹp, hai ông ngủ trên ghế sô pha phòng khách, Lý Bảo Quốc nằm trên giường ngáy như kéo bễ, ầm trời ầm đất.

Cậu rửa mặt cái vèo xong cầm cặp sách dông thẳng ra cửa.

Chưa đến trường, bên logistic đã gọi điện tới. “Ba ngày rồi, trễ nhất là ngày mai, cậu không lấy sẽ bị thu phí thêm

“Bên anh giao đến tận nhà được không?”. Tưởng Thừa thở dài.

“Được, mang đến dưới lầu là hai trăm”. Bên kia nói. “Lên lầu là phí khác”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, cậu cảm thấy xót tiền, mà cũng cảm thấy vui mừng.

“Cậu nên tự mang về đi thì hơn”. Bên kia rất ân cần. “Sát bên đây có rất nhiều xe ba gác (*), cậu gọi một xe đi chuyển đồ cho chỉ tốn một trăm”.

[(*): Một loại xe ba bánh chuyên vận chuyển hàng bên Trung, na ná xe ba gác bên mình nên ghi thế luôn, bị cái xe chỗ người ta xịn hơn bên nước mình]

“Được rồi, tôi biết”. Tưởng Thừa nói.

Ngày mai là thứ bảy, vẫn hay.

Ngẫm lại cậu thấy thật là sầu, cái căn phòng kia của cậu, một giường một ngăn tủ đã chật, bàn học cũng phải nhét vào, mấy thứ kia mang về thì biết bỏ ở đâu đây.

Có khi mẹ cũng không thu dọn toàn bộ, chắc đồ cũng không nhiều.

Cậu mang khẩu trang vào lớp học, trên trán đã bớt sưng, tóc che đi phân nửa nên không thấy nó, hôm nay cũng chẳng mặc đồ của Cố Phi, do đó cứ đi thẳng đến chỗ ngồi, không ai thấy cậu có gì dị thường.

Không biết  hôm qua thầy Từ đến nhà Cố Phi nói cái gì, Cố Phi lại rất vi diệu mà đến lớp trước lúc chuông reo.

Tưởng Thừa đưa mắt nhìn cậu, tự dưng sửng sốt.

Trên mặt Cố Phi không có thương tích, trên cằm có hơi trầy… Điều làm cậu sửng sốt chính là cặp kính!

Đệt! Ra dáng học sinh giỏi hả?!

Tưởng Thừa trừng mắt nhìn cậu.

Kỳ quái là chẳng ai khác nhìn Cố Phi bằng ánh mắt ngạc nhiên, việc này đã nói lên rằng…bình thường cậu ta hay đeo kính sao?

Làm cậu sực nhớ tới Phan Trí, Phan Trí cũng bị cận thị nhẹ, nhưng kiên quyết không đeo kính.

“Thành tích tao như vậy mà đeo kính làm gì?”. Phan Trí nói. “Thà là nhìn không rõ”.

Người như Phan Trí còn biết thân biết phận, trên người cũng mang theo vài cây bút…

Cố Phi bước đến, ném một cái túi đến trước mặt cậu, sau đó ngồi xuống.

Tưởng Thừa mở túi ra nhìn, bên trong là áo bông của cậu và bài tập.

Đệt! Bài tập!

Hôm qua đánh nhau đã đời xong cũng không nhớ là phải mang bài tập về!

Đánh người ta một trận xong còn cuỗm luôn bài tập, cái đồ phá hoại!

“Vẫn chưa hết sưng à?”. Cố Phi ngồi bên cạnh nói một câu.

Tưởng Thừa xoay mặt nhìn cậu, gắng sức để xác nhận rằng giọng nói kia mang sự áy náy hay là cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng không thành công, câu nói này của Cố Phi cũng như kiểu “hôm nay là thứ sáu”, chẳng nghe ra cảm xúc gì.

Nên cậu không thèm trả lời.

“Đại Phi”. Chu Kính quay về chỗ hai cậu, dựa bàn. “Đại Phi!”

Cố Phi đẩy kính mắt nhìn cậu ta.

“Đại Phi?”. Chu Kính nghiêng mặt sang bên. “Ày Đại Phi…”

Cố Phi tát một cú lên trán Chu Kính.

“Sao hôm qua mày không đến lớp? Đi chơi à?” Chu Kính vuốt trán hỏi.

“Không phải”. Cố Phi nói.

“Tao còn tưởng mày cúp luôn cả học kỳ, đi phượt”. Chu Kính nói.

Cố Phi thở dài, nhìn cậu ta. “Nghỉ một ngày làm sao đi phượt hả?”.

“… Phải ha, một ngày làm sao đủ thời gian”. Chu Kính nói. “À mà mày…”

“Cút.” Cố Phi dùng câu đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện.

Ngày hôm nay chẳng khác gì hai ngày trước, giáo viên lo giảng một mình, học sinh lo chơi riêng phần mình, một môn phái yên bình nhàn nhã.

Cố Phi cũng như bình thường, đầu tiên là chơi game bắt quỷ cùi bắp, sau đó chơi hết mạng không thể tiếp tục, đành mở video lên xem.

Trước hết Tưởng Thừa thấy nhịn không nổi phải quét mắt nhìn Cố Phi vài bận.

Nếu như không nhìn vào ánh mắt Cố Phi, người ta sẽ cảm thấy cậu rất ôn hòa, trang phục đều mang kiểu dáng và màu sắc thật thoải mái, đeo cặp mắt kính càng ra dáng một học sinh giỏi với điểm số kỳ cựu.

Tưởng Thừa thực sự hơi sợ hãi loại khí chất thần thánh này của cậu.

Nhìn mấy lượt xong cậu mới dời tầm mắt lên vị giáo viên, giáo viên giảng bài dở cũng phải nghe, dù cho là mình có gục xuống bàn nửa ngủ gục nửa tỉnh, lúc giảng đến điểm quan trọng vẫn phải nghe.

Xưa nay Tưởng Thừa chẳng hề nhận mình là thể loại không học hành gì vẫn thi thố được, chính bản thân cậu hiểu rõ rằng cậu tốn rất nhiều thời gian để học, hiện tại cảnh trên lớp thế này, bầu không khí học tập kiểu này, thật tình làm cậu khá căng thẳng.

Điểm số của cậu ở trường cũ cũng chẳng phải vì lý do là cậu thích học, nhưng cậu tuyệt đối không muốn thành tích của mình bị tụt sau khi chuyển đến trường trung học số 4.

Tiết cuối là tiếng Anh, cảm xúc mãnh liệt trên mặt thầy Lỗ bắn ra bốn phía, chắc bởi ngày mai là cuối tuần, mấy đứa trong lớp đều lơ ngơ, ổng muốn thét cho cả bọn tỉnh hết.

Tưởng Thừa rất là rất nghiêm túc, nửa gục nửa tỉnh chép bài.

“Nói một chút về bài tập ngày hôm nay!”. Lúc gần giờ tan học thầy Lỗ vỗ bàn. “Bài tập của mấy em đem đi triển lãm được luôn, có một phần bài tập đơn giản mà vẽ ra được cả trăm kiểu”.

“Lớp mình đâu được tới 100 người”. Vương Húc tiếp một câu.

Cả lớp đều cười rộ lên.

“Em! Vương cửu nhật!” (*) Thầy Lỗ lấy thước ra chỉ trỏ. ”Rác nhất là em đó! Muốn toàn thể loài người bị thụt lùi cũng dễ lắm, em cứ việc oang oác cái mồm thế nữa đi”.

[(*): Nhớ không lầm thì Vương bát đản là dành để chửi mất tay mất nết trầm trọng, này đến “cửu nhật” (9 ngày), chắc ý ông thầy là bạn Vương Húc này còn hơn thế nữa]

Vương Húc hơi khó chịu, lay bàn một cái

“Khó chịu thì tan học xong em đến phòng làm việc của thầy!”. Thầy Lỗ rống lên một tiếng, không đợi Vương Húc phản ứng, cây thước chỉ về bên phía bàn Tưởng Thừa, sau đó còn vụt lên một phát. “Cố Phi!”

“Dạ”. Cố Phi ngẩng đầu lên.

“Em nói xem em bị cái chứng gì?! Em đi chép bài tập à? Chép bài chứ gì!” Thầy Lỗ nói liên thanh. “Có phải em chép bài không?! Nói ngay xem em có phải đi chép bài không?! Có phải không?!”

Cố Phi chờ nửa ngày cũng không tìm được chỗ hở để trả lời.

“Em đi chép bài! Có chép bài cũng khéo chút được không! Có được không?!”. Thầy Lỗ vỗ trên bài. “Chép bài gì mà không sai một câu nào! Không hề sai chỗ nào hết! Nói đi! Chép của ai?!”.

Lúc này quả là đã cho Cố Phi thời gian để trả lời.

Cố Phi trầm mặc một chút, giơ ngón tay lên, sau đó chỉ về phía Chu Kính. “Nó!”.

“Chu Kính!”. Thầy Lỗ lập tức rống lên, chỉ vào Chu Kính. “Em quá vĩ đại mà! Học kỳ này thầy phải phê vào sổ liên lạc của em là hy sinh vì niềm vui của bè bạn!”.

Chu Kính sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn thấy Cố Phi chỉ vào mình, há hốc không nói nên lời.

Thầy Lỗ cầm bài tập lên mắng một tràng, mắng cho đến lúc xong tiết học, cây thước vung lên chỉ khắp phòng học, cuối cùng bước ra.

“Bà cha nó”. Chu Kính quay đầu lại. “Mày chép bài của ai vậy?”.

Cố Phi liếc mắt nhìn cậu ta, không lên tiếng.

Chu Kính đơ người một lúc, đứng phắt dậy. “Thôi bỏ đi, ai cũng kệ”.

Sau khi Chu Kính đi rồi, Tưởng Thừa nhìn sang Cố Phi, không biết nên nói cái gì.

“Lát nữa Cố Miểu sẽ chờ ở cổng trường”. Cố Phi vừa thu dọn sách vở vừa nói. “Cậu đi chơi với nó nhé!”.

“Hả?” Tưởng Thừa ngẩn người. “Tôi vừa mới đánh nhau với anh nó xong đó, không muốn đi chơi với nó đâu”

“Cậu thử xem”. Cố Phi nói.

“Được, ts cậu”. Tưởng Thừa hơi quạu. “Vậy tôi cứ chống mắt lên xem”.

Cố Phi không lên tiếng, lát sau lại hít một hơi thật sâu. “Giúp tôi một lần đi, cảm ơn”.

“Ờ, cho mệt chết cậu luôn”. Đột nhiên Tưởng Thừa cảm thấy rất hả hê.

“Đúng vậy”. Cố Phi nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện