Thông tin truyện Ngang Tàng (Tát Dã)

Ngang Tàng (Tát Dã)

Tác giả:

Thể loại:

Đam Mỹ

Lượt xem:

158

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 18155 lượt

REVIEW TRUYỆN NGANG TÀNG


Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, cường cường, NGỌT SỦNG, hỗ công, HE
Độ dài: 150 chương
Tình trạng: Hoàn edit - đã được mua bản quyền xuất bản và đang được chuyển thể thành phim với tên tạm định “Vai trái có cậu”.
“Tôi muốn ngẩng đầu đón lấy nắng ấm và hương hoa cỏ xuân
Cậu trao cho tôi một cái ôm bình dị.

Tôi muốn trong ánh mắt cậu có hình ảnh tôi ngông cuồng chạy mãi
Tôi muốn một ánh mắt là cả đời, cho đến khi già nua.”(*)
Khi mười bảy tuổi, bạn là một thiếu niên thế nào?
Là một đứa trẻ ngày ngày quay cuồng với học tập thi cử, nhưng vẫn luôn nhận được sự động viên, ủng hộ từ gia đình và bè bạn; hay là một đứa trẻ mang trong tim tình yêu đầu đời ngọt ngào ấm áp, nhìn đâu cũng thấy cuộc đời thật đáng sống?
Là một đứa trẻ mang trên mình vết thương chẳng thể tỏ bày cùng ai, hay là một đứa trẻ vấp phải cú ngã đầu đời mà đau đớn tới nỗi tưởng như không gượng dậy nổi?
Tuổi mười bảy của mỗi người là một câu chuyện riêng chẳng ai giống ai.
“Ngang tàng” bắt đầu bằng tuổi mười bảy của hai chàng thiếu niên Cố Phi và Tưởng Thừa.
Mười bảy tuổi, Cố Phi đã buộc phải gánh vác trách nhiệm làm trụ cột trong nhà. Cậu chăm sóc một người mẹ vì khao khát hạnh phúc mà tìm hết bạn trai này tới bạn trai khác, bảo bọc một cô em gái có trở ngại giao tiếp và có mạch suy nghĩ khác người thường. 
Ở thành phố xập xệ nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng đêm mịt mù này, Cố Phi bị cùm chân bởi muôn vàn xiềng xích, như con chim muốn bay mà khó thoát. Tình thương, trách nhiệm, quá khứ… tất cả hợp thành một đầm lầy chẳng dễ gì để Cố Phi rút chân ra.
Mười bảy tuổi, Tưởng Thừa đột nhiên phải đón nhận sự thật động trời rằng gia đình mà mình gắn bó mấy chục năm nay, hoá ra chẳng có ai là ruột thịt với mình. Cậu bị đuổi về với bố ruột chưa từng gặp mặt, ở một nơi tồi tàn bé nhỏ, không ai thân thích. 
Mười bảy tuổi, Tưởng Thừa phải chịu cảm giác ngã từ trên cao xuống, đột nhiên phải sống cuộc sống với ông bố cờ bạc rượu chè, không quan tâm con cái, trọng nam khinh nữ. Tưởng Thừa từng cố gắng tìm, dù một chút liên kết ruột thịt với ông ta thế mãi nhưng mà chẳng thành, thậm chí chỉ thấy thất vọng chất chồng thất vọng. 
Cậu không thể chịu được cuộc sống với một người bố ăn cắp vặt, bị đánh giữa đường, lục túi con cái, cũng không thể chịu được cuộc sống ở nơi tù túng như thế. Động lực sống lớn nhất của Tưởng Thừa mười bảy tuổi khi đó chính là rời khỏi đây, hướng đến cuộc sống khác tươi đẹp hơn ngoài kia. 
Mười bảy tuổi của Cố Phi và Tưởng Thừa ảm đạm như thế, tăm tối như vậy, nhưng cũng vào năm mười bảy tuổi ấy, hai người họ gặp nhau.
Lần đầu tiên Cố Phi gặp Tưởng Thừa, Tưởng Thừa vừa cứu Cố Miểu - em gái cậu khỏi bị bắt nạt. Khi ấy chẳng qua là tiện tay cứu giúp, Tưởng Thừa cũng không nghĩ gì sâu xa, nhưng cũng từ lần ấy, vận mệnh kỳ diệu đã nhẹ nhàng chỉnh lại đường ray số phận của cậu và Cố Phi, để hai người họ gặp gỡ và rồi cứu rỗi lẫn nhau.
Tưởng Thừa vừa xuống tàu đã gặp anh em Cố Phi, lần sau đến lớp mới biết mình và Cố Phi học chung lớp, ngồi chung bàn. Trong khi Tưởng Thừa được mọi người xưng tụng là học sinh giỏi, trong mắt giáo viên chủ nhiệm là người vừa thông minh vừa gương mẫu thì Cố Phi lại giống như một học sinh cá biệt chẳng ai trị nổi. Thầy chủ nhiệm lớp đau đầu tìm đủ mọi cách để Cố Phi mở cánh cửa lòng, thầy tin rằng chỉ cần cố gắng đủ nhiều, Cố Phi sẽ trở thành học sinh chăm ngoan học giỏi, tiền đồ xán lạn. 
Nhưng đến cả một người mới quen như Tưởng Thừa cũng biết, Cố Phi chẳng hề để ý đến những gì thầy chủ nhiệm gán lên người mình. Nhiệt huyết và lòng tốt đặt sai chỗ, đôi khi sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy nặng nề mà thôi.
Có lẽ vì cùng là những thiếu niên mang tâm sự nặng nề trong lòng, có lẽ vì cùng là những con người cô đơn, vết thương chồng chất, có lẽ vì sự đồng cảm… tôi không biết, nhưng Cố Phi và Tưởng Thừa, hai người tưởng như luôn đề phòng mọi sự ấy, sau này quả thực đã mở lòng với đối phương. 
Tưởng Thừa biết Cố Phi thoạt nhìn gai góc, khó gần hoá ra cũng rất dịu dàng. Cố Phi biết đan len, mũ len của Cố Miểu là do cậu ấy đan cho.
Tưởng Thừa biết Cố Phi không ưa bạn trai của mẹ cậu ấy, cũng từng thấy Cố Phi đánh cho một tên đến suýt chết.
Tưởng Thừa từng nghe bố ruột kể Cố Phi là thằng nhóc xấu xa, mang tội giết cha nhưng cậu không tin. Càng tiếp xúc với Cố Phi, hiểu hơn con người của cậu ấy, cậu càng không thể liên kết giữa thằng nhóc xấu xa trong lời kể của ông ta với Cố Phi mà mình quen được. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Cố Phi có vẻ như chẳng quan tâm nhiều chuyện, nhưng vì một lần Tưởng Thừa chọn kẹo sữa mà cậu lại nhớ, để rồi những lần sau khi xoè kẹo ra cho Tưởng Thừa coi,
lúc nào cũng có kẹo vị sữa.
Cố Phi từng nhìn thấy Tưởng Thừa có vẻ luôn bất cần quỵ khóc trên mặt hồ đóng băng, hai vai run rẩy, bên cạnh không có một ai.
Cố Phi từng thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Thừa khi bị đánh, khi cậu lao ra chắn cho ông bố ăn cắp vặt bị người ta giáng đòn.
Họ đã thấy rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều khía cạnh khác nhau của đối phương.
Lần đầu tiên Tưởng Thừa hôn Cố Phi trong cái xưởng thép xập xệ ở một đêm đông rét lạnh nọ, hai người vừa uống rượu, cũng chưa xác định tình cảm với đối phương, do vậy đều nhất trí rằng ấy là tác dụng của cồn. Nhưng dù nụ hôn ấy không xảy đến, tôi nghĩ sớm muộn gì họ cũng sẽ tỏ tường cảm xúc của mình, vì cảm xúc ấy sẽ tiếp tục lớn dần lên theo thời gian. 
Tôi luôn cảm thấy Cố Phi và Tưởng Thừa vô thức thu hút nhau bởi điều gì đó. Có lẽ là sự quan tâm, có lẽ là lòng tốt, có lẽ là hoàn cảnh giống nhau… có lẽ là ước muốn được bay đến bầu trời cao rộng ngoài kia.
Trước khi Tưởng Thừa đến, dù Cố Phi chưa từng tâm sự cùng ai, thế nhưng cậu vẫn luôn mong mỏi ai đó sẽ tới… sẽ tới với cậu. Cậu ở cái nơi tăm tối này, gặp đủ hạng người, thấy đủ mọi chuyện. Cậu mong mỏi ai đó sẽ tới.
Cuối cùng Tưởng Thừa đã đến.
“Bắt đầu từ cái ngày gặp được Tưởng Thừa ở ga tàu hôm ấy, cuộc sống của cậu đã bị xáo trộn hoàn toàn. Mà cậu cũng chẳng kháng cự, tuỳ ý để Tưởng Thừa cầm đao chém thành vô số những vết rách lớn nhỏ, cuối cùng đặt vào nơi ấy muôn vàn ánh sáng.
Nắng ấm cỏ xuân.”
Đọc “Ngang tàng”, bạn sẽ thấy thực tế được khắc họa chân thực đến mức khiến tim phải thổn thức, cũng sẽ vì những nhiệt huyết tuổi trẻ của những cô, cậu thanh thiếu niên trong truyện mà rung động. Có thể bạn sẽ nhớ lại thời cấp ba khi thi đấu bóng rổ cùng đồng bạn, cùng bạn bè trốn học, cùng bạn bè đi ăn bánh nhân thịt, cùng bạn bè nghiêm túc học hành, cũng có lúc chép bài của nhau… 
Thế giới là như vậy, dù đôi khi, hoặc phần lớn thời gian bạn thấy đời mình sao mà ảm đạm, tăm tối, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ có ánh sáng cứu rỗi và an ủi bạn. 
Tưởng Thừa kéo Cố Phi ra khỏi bùn lầy, Cố Phi cũng vì cậu mà chắn mọi bão giông. 
Cái mà “Ngang tàng” viết về, không chỉ là thực tế tàn nhẫn, mà còn là quyết tâm không khuất phục nghịch cảnh, về sự cao đẹp và động lực kỳ diệu của tình yêu. 
Dù rằng về sau có biến cố khiến tình cảm hai người suýt đến bờ vực tan vỡ, nhưng may rằng cuối cùng sự quyết tâm và tình yêu đã giúp họ vượt qua. Từ mười bảy tuổi cho đến khi trưởng thành là một quãng thời gian rất dài, lên đại học, ra trường, rồi lăn xả vào xã hội, chạm trán với thực tế khắc nghiệt, có lúc tưởng như gục ngã, nhưng may mắn thay, lúc này họ không còn cô đơn nữa.
Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện thực tế, cảm động và ý nghĩa, có lẽ “Ngang tàng” là câu chuyện mà bạn đang cần tìm.


Bình luận truyện