Edit: Minh Phương + Bích Phương
Beta: 1 bạn nữa tên Phương….~o0O.O0o~
Lần này Cố Phi đồng ý ra sân thi đấu, Tưởng Thừa cảm thấy thầy Từ hưng phấn không thua gì như Cố Phi đậu đại học Bắc Kinh, buổi chiều vừa tan học, thầy Từ liền kêu 5 người vào phòng mình.
Tưởng Thừa nhìn mấy người xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra được Quách Húc cùng Lư Hiểu Bân.
“Không có dự bị sao?”, Vương Húc hỏi, “Chỉ năm người chấp hết à?”
“Dự bị thì các em xem có bạn học nào phù hợp không”, Lão Từ nói, “Còn đội trưởng thì….”
Thầy Từ lúc nói lời này con mắt hướng nhìn sang Cố Phi, Cố Phi liền giơ tay chỉ vào Vương Húc: “Cậu ấy.”
Vương Húc lập tức giương mặt lên, một mặt không tình nguyện: “Ai, tôi không được, tôi không muốn làm đội trưởng gì đó, thật phiền phức.”
Tưởng Thừa xem bộ dạng kia của cậu liền cười thầm, diễn xuất thật quá tệ.
“Vậy Vương Húc đi, các em ngày mai bắt đầu luyện tập”. Thầy Từ đem trái bóng trên bàn đưa cho Vương Húc, “Quả bóng này rất tốt, thầy tới phòng dụng cụ xem không có trái nào được, liền mua cho các em cái này, thi đấu chắc chắn dùng bóng mới, chúng ta luyện tập cũng nên dùng một quả cùng chất lượng.”
“Cảm ơn Từ tổng.” – Quách Húc từ tay Vương Húc lấy bóng tâng xuống đất hai cái.
Tưởng Thừa nhìn động tác của nó, cũng khá chuẩn, mặc dù không lợi hại lắm nhưng tối thiểu cũng biết chơi.
Vương Húc trông rất tự phụ, đại khái vì cậu ta nghĩ mình biết chơi, có khi còn nghĩ mình chơi rất giỏi.
Lư Hiểu Bân nãy giờ chưa hề nói chuyện, nhưng người này lại có vóc người cao nhất, nhìn ra tầm 1m9, còn rất cường tráng, cao tới gần bằng nóc cửa, thật tốt.
Thành viên dự bị rất dễ tìm, mặc dù khoa văn nhưng nam sinh cũng không ít, đội trưởng Vương Húc gọi mấy người 1m8 xếp cuối hàng tới thì liền đủ người.
Người muốn tham gia không hề ít, dù sao giờ tự học cũng không cần phải lên lớp, có thể đi chơi bóng.
Thầy Từ giúp bọn họ tìm một sân bóng, Tưởng Thừa nhìn dáng vẻ tích cực của ông mà thấy mệt dùm, một cái đội bóng chỉ toàn thành viên lông bông, thành tích không lúc nào lên được, chơi thể thao còn có loại tính tình thế này. Có điều thầy Từ lại tràn đầy nhiệt huyết.
“Tôi trước hết xem trình độ của các cậu.” – Vương Húc cầm banh, một bộ dáng chỉ huy đứng giữa sân bóng.
“Đều chơi bóng với nhau nhiều lần vậy rồi còn cần xem trình độ à?” – Có người hỏi.
“Cũng phải làm quen một chút!”, Vương Húc xụ mặt, lại nhìn qua Tưởng Thừa đang ngồi xổm trên sân, “Hay Tưởng Thừa, cậu thử trước đi, cậu mới chuyển đến, tôi cũng không rõ trình độ của cậu.”
“Được”, “Tưởng Thừa đứng lên, cởi áo khoác, “Thử làm sao?”
“Cậu truyền banh qua người tôi” – Vương Húc ném banh tới rồi làm tư thế chặn bóng.
“Được.” – Tưởng Thừa tiếp bóng, đập xuống đất hai lần cảm nhận độ tâng của banh, sau đó dẫn bóng vọt tới chỗ Vương Húc.
Vương Húc đứng tại chỗ không nhúc nhích, lúc chờ để đưa tay chặn bóng, Tưởng Thừa đã từ bên trái vụt qua, chạy thêm ba bước ném bóng vào rổ.
“Chơi hay đó.” – Quách Húc hô một tiếng.
“Đợi đã.”, Vương Húc trên mặt có chút không nhịn được, “Tôi còn chưa nói bắt đầu, cậu đánh lén à.”
“Hả?” – Tưởng Thừa cầm bóng tới đứng đối diện hắn.
Vương Húc lại bày ra vẻ mặt làm giá, sau đó hất cằm: “Đến!”
Tưởng Thừa vừa động, Vương Húc liền lao đến, vung cánh tay bên cạnh cản, định đoạt bóng, Tưởng Thừa do dự một chút, cầm banh trực tiếp nhảy lên ném, bóng lại vào rổ.
“Ba điểm.” – Cố Phi ngồi ghế bên cạnh nói.
“Hay quá! Lớp chúng ta có hi vọng rồi!” – Có người hưng phấn hô.
Biểu hiện trên mặt Vương Húc có chút khó coi, đang muốn nói, Cố Phi liền nói trước: “Tranh thủ thời gian đi, lạnh quá.”
Máy sưởi ấm ở sân vận động không tốt, mọi người lúc này đều mặc áo khoác, Vương Húc đành gật đầu: “Như vậy đi, trước tiên phân hai đội, luyện tập thử nửa tháng xem sao.”
Mọi người đều đồng ý.
Thầy Từ nãy giờ đứng bên cạnh xem, bây giờ mới nói một câu: “Cố Phi cùng Tưởng Thừa mỗi người một đội đi.”
“Tại sao?”, Vương Húc hỏi, “Hai người họ lợi hại, cùng một đội dễ phối hợp hơn.”
“Hai người họ phối hợp không khó, mấu chốt là nếu hai người cùng một đội, chúng ta cũng không cần đánh”, Lư Hiểu Bân nói, “Tách thành hai đội mọi người đều có thể luyện tập.”
“Vậy được rồi.” – Vương Húc lần này không ý kiến nữa, phân chia các thành viên thành hai đội.
Lư Hiểu Bân và Quách Húc, Tưởng Thừa hôm qua còn không biết là ai, đội bên này của Tưởng Thừa lại cùng với Vương Húc và ba người còn lại cậu đều chưa nhận mặt được.
Tưởng Thừa tâm trạng gần đây rất xấu, thời gian lâu vậy rồi vẫn chưa biết hết người trong lớp.
Đội bóng mười người thì đã có năm người cậu không biết. Tưởng Thừa toàn dựa vào quần áo để nhận diện. Còn có hai người cậu chỉ vừa mới nhớ được hôm nay.
Thầy Từ cầm còi thổi vào sân: “Thầy làm trọng tài đây.”
“Nửa trận rồi còn trọng tài cái gì.” – Cố Phi nói.
“Nửa trận rồi cũng phải nghiêm túc”, Lão Từ chống nạnh cầm còi, “Bắt đầu từ tung bóng*, thời gian còn ngắn, tất cả nghiêm túc.”
(*Tung bóng: lúc bắt đầu, trọng tài tung bóng cho 2 cầu thủ của hai đội nhảy lên tranh chấp)
“Được.”, Vương Húc gọi mấy người cùng đội vào một chỗ, bắt đầu chỉ dẫn, “Phải canh cho kỹ bọn họ, canh Đại Phi bằng chết luôn. Có bóng đều đưa cho Tưởng Thừa, không cần dẫn bóng, Cố Phi tới gần liền chuyền bóng đi, cậu ta cắt bóng rất lợi hại.”
“Được.” – Bốn người gật gật đầu.
“Ghi điểm phải giao cho cậu rồi.”, Vương Húc đưa tay chuẩn bị đập lên vai Tưởng Thừa, lúc sắp đụng tới lại thụt tay về, “Quên mất cậu không cho vỗ lên người.”
Tưởng Thừa thở dài.
Người giành bóng không ngoài ý, chính là Cố Phi và Tưởng Thừa
Thầy Từ đem bóng vào giữa hai người họ: “Tập trung chú ý, ta sắp quăng bóng.”
“Trọng tài ai lại nói câu này.” – Cố Phi nói.
“Chú ý!” – Thầy Từ trừng mắt liếc cậu một cái.
Tưởng Thừa xem Vương Húc ở phía sau, không biết tên ranh này sẽ phản ứng thế nào.
Tưởng Thừa từ trước giờ là hậu vệ, thi đấu chính thức chưa từng tranh bóng, lần này đoán chừng sẽ bị Cố Phi giành trước.
Thầy Từ đem bóng quăn lên.
Tưởng Thừa nhìn chằm chằm quả bóng, trước tính điểm bóng lên cao nhất, sau đó nhảy lên.
Lúc nhảy lên, Tưởng Thừa cảm thấy mình nắm bắt thời cơ rất tốt, nhưng khi định đụng bóng, tay Cố Phi đã đụng vào được.
Quả nhiên.
Tưởng Thừa quay đầu, bóng đã bị Quách Húc lấy được, đang dẫn bóng tới rổ.
Vương Húc nói là kèm Quách Húc, Tưởng Thừa nhìn sang cảm thấy thật không nói nên lời, trước khi vào sân còn nói canh cho kỹ bọn họ, một khi bóng ra, Vương Húc sẽ kèm bóng, còn có, cùng nhau chạy đuổi bóng, mà giờ chỉ có người y phục xanh dương đang kèm bên cạnh Cố Phi.
Ngược lại bản thân Tưởng Thừa lại bị Lư Hiểu Bân kèm kỹ muốn chết.
Quách Húc cũng khá được, dẫn bóng rất ổn, nhưng tốc độ không cao, lúc Tưởng Thừa đuổi theo, hắn mới vừa vào vạch 3 điểm chuẩn bị chuyền bóng.
Đoán chừng kế hoạch của bọn họ giống với Vương Húc, đoạt được bóng liền đưa cho Cố Phi.
Tưởng Thừa nhìn qua vị trí của Cố Phi, thoáng cái liền quẹo sang phải, sau đó từ nơi Lư Hiểu Bân cùng một người khác đang ở trước mặt, xông tới xen vào giữa.
Pha này quá cừ, lúc Quách Húc nhìn thấy cậu, bóng đã bị đoạt lấy.
Tưởng Thừa vươn tay lấy bóng.
“Trở về, trở về!” – Vương Húc phản ứng rất nhanh, lập tức liền chạy ngược về.
Tưởng Thừa xoay người dẫn bóng chạy ngược lại, nhưng Lư Hiểu Bân lập tức đi lên chặn cậu.
Lư Hiểu Bân quá cao lớn, đứng chặn bóng có cảm giác như che đi cả bầu trời, Tưởng Thừa dẫn bóng thêm hai bước, nhắm lấy cơ hội truyền bóng cho Vương Húc.
Nhưng cái tên ngốc Vương Húc này lại vùi đầu chạy về phía trước, căn bản không thấy được bóng truyền tới.
“Vương Húc!” – Tưởng thừa đành phải hô một tiếng.
Vương Húc lúc này mới gấp rút quay đầu chạy lại, trước khi bóng ra ngoài đã chụp lấy được.
Tưởng Thừa thừa dịp Lư Hiểu Bân quay qua xem bóng, xoay người một cái thoát khỏi hắn, hướng cột bóng rổ chạy tới, Vương Húc lúc này không bị ai chặn, nếu như có thể đem bóng tới, hắn có thể có cơ hội ghi điểm.
Kết quả còn chưa chạy được hai bước, Cố Phi đã xuất hiện trước mặt chặn lại, Vương Húc đành đem bóng truyền trở về, kêu một tiếng: “Tưởng Thừa!”
Kêu cái rắm! Định nhường bóng cho Cố Phi luôn à!
Tưởng Thừa quả thực không còn lời để nói, lúc cậu chụp lấy bóng liền thấy Cố Phi đã đưa tay tới, tốc độ kinh người.
Tưởng Thừa lập tức đem bóng vòng xuống chân, tay trái tay phải thay phiên đập bóng qua lại, điều chỉnh một chút rồi hạ người xuống, muốn từ phía bên cạnh thoát ra.
Nhưng Cố Phi không cho cậu cơ hội, gần như chuyển động cùng lúc với cậu, Tưởng Thừa làm động tác giả cũng không gạt được Cố Phi, tên này một chút cũng không bị lung lay.
Đệt!
Cũng may đồng đội ngốc không phải chỉ ở bên cậu, đội bên Cố Phi cũng có.
Nam sinh y phục xanh dương bên đội Tưởng Thừa không bị ai kèm, liền dễ dàng đến sau lưng Cố Phi, Tưởng Thừa thừa cơ hội chuyền bóng qua.
“Đệt.” – Cố Phi quay đầu liền thấy y phục xanh dương cầm được bóng đã chạy tới dưới rổ rồi.
Y phục xanh dương lấy được bóng rồi lại do dự, Tưởng Thừa nhìn qua thấy được cậu ta ở ngay dưới rổ còn nghĩ muốn chuyền bóng.
“Trực tiếp ném!” – Tưởng thừa hô một tiếng.
Cậu ta lúc này mới nhảy dựng lên đem bóng ném đi.
Không vào.
Tưởng Thừa nhìn liền biết không vào được, tư thế kia không đem bóng ném ra ngoài đường biên đã coi như may mắn rồi.
Bóng văng tới phần bảng sau của rổ liền đập một cái vội ra tới tám trăm dặm.
Mọi người dưới rổ chạy tới giành bóng, có nhanh có chậm, vài người khi ra trận chính là cậu chết tôi sống, cùng một đội cũng muốn giành bóng, Tưởng Thừa từ khe hở giữa đám người lấy được quả bóng rơi xuống, dẫn tới đường biên (foul line).
Nhưng lúc này ba người đội đối thủ đã đồng thời vây quanh thành nửa vòng tròn, Tưởng Thừa cần đồng đội tiếp ứng.
“Chuyền bóng.” – Bên phải có người nói một câu.
Tưởng Thừa liền cấp tốc đem bóng chuyền qua.
Lúc bóng đang bay trên không trung Tưởng Thừa mới bàng hoàng phản ứng lại, cmn đây là giọng của Cố Phi!
Quả nhiên, Tưởng Thừa quay đầu nhìn sang, bóng đã vào tay Cố Phi.
“Đệt!” – Tưởng Thừa nhịn không được mắng một tiếng.
Tiện nhân này không ngờ âm hiểm như thế!
Cố Phi miệng cười toe toét.
“Tưởng Thừa, cậu làm cái gì vậy!” – Vương Húc la lên.
“Kèm chết cậu ta!”, Tưởng Thừa không cao hứng, “Cố Phi chạy tới đâu, cậu liền chạy theo đó!”
Nhưng đã quá chậm, Cố Phi dẫn bóng khá nhanh, Tưởng Thừa nơi này lại bị hai người quấn lấy không qua được, lúc đồng đội ngốc của cậu chạy tới cản Cố Phi, cậu ta đã đến đường ném bóng.
Tưởng Thừa bất lực nhìn cậu ta nhảy lên, tay vừa đưa lên, bóng liền nhẹ nhàng tiến vào rổ.
Quả này là do bản thân sơ xuất ném cho Cố Phi, Tưởng Thừa cảm thấy mình quả thực muốn đi qua nắm lấy cổ áo cậu ta, sao cậu có thể xảo quyệt đến thế!
“Tưởng Thừa, cậu hồi nữa xem cho kỹ người đi”, đồng đội giày vàng nói, “Có phải còn chưa phân biệt được chúng tôi không?”
“Ờ”, Tưởng Thừa nói, “Thật ngại quá.”
“Chuyền bóng cho đồng đội”, Vương đội trưởng nhìn cậu, “chứ không kêu chuyền bóng cho ngồi cùng bàn!”
“Cậu tới đứng chỗ tôi lúc đó đi”, Tưởng Thừa liếc cậu ta một cái, “xung quanh đều là bọn họ, không chuyền cho ngồi cùng bàn cũng chỉ có thể thả bóng.”
Vương Húc lông mày giương lên, mặt trông khá khó chịu, lúc định nói chuyện, bóng liền quăng tới từ bên cạnh.
“Tranh thủ thời gian.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa chụp bóng, đưa cho Vương Húc: “Cậu phát bóng, tôi dẫn qua, cậu chặn người, đừng để Cố Phi lại gần tôi, quấn chặt lấy cậu ta, túm tay giẫm chân gì đều được, phạm quy cũng đừng để cậu ta thoát ra.”
“Ừ” – Vương Húc trừng mắt với cậu một cái.
Lư Hiểu Bân đại khái là thành viên cống hiến nhất trong đội rồi, lúc Vương Húc phát bóng, hắn vẫn cứ bên người Tưởng Thừa, Vương Húc cầm banh nửa ngày đều không thể ném qua được.
Cuối cùng Tưởng Thừa
không thể không mạnh bạo xông tới, chạy lên chổ Vương Húc ở trước mặt, Vương Húc lúc này mới có cơ hội chuyền bóng cho cậu.
Vương Húc bất quá cũng khá được, lúc Tưởng Thừa dẫn bóng đi, hắn vẫn ở bên cạnh hộ tống, Lư Hiểu Bân cùng cậu chen thành một đoàn, cảm giác nếu như thời gian dài thêm chút nữa, hai bọn họ chắc sẽ đánh nhau một trận.
Cố Phi lần này không có tới chắn cậu, y phục xanh dương cùng giày vàng một trước một sau đang kẹp chặt hắn, nhưng sau khi qua trung tuyến (halfway line), cậu thấy được Cố Phi vẫn có thể tìm cơ hội thoát khỏi hai người này.
Không còn thời gian để từ từ nữa, Tưởng Thừa mang theo lửa giận đối với Cố Phi cái con người âm hiểm xảo trá này, dẫn bóng tới rổ, trực tiếp ghi 3 điểm, đều không hề ngừng lại điều chỉnh, chính là trước khi Cố Phi thoát ra được mà ném vào rổ.
Bóng ném rất cao, vẽ trên không trung một đường cung rất lớn sau đó rơi vào rổ.
“Bóng tốt, bà cha nó!” – Vương Húc la lên.
Tưởng thừa thở phào một hơi, nhìn Cố Phi một chút.
(Bóng) “Đẹp.” – Cố Phi nói.
Nửa trận đấu căn bản không có cảm giác gì, đặc biệt là hoàn toàn không có phối hợp, chạy loạn hết toàn sân cũng không hề có phương pháp, nhìn qua tưởng như chiến đấu ghê lắm, nhưng điểm ghi được thật ra ít tới đáng thương.
Thầy Từ sau khi thổi còi, vỗ vỗ tay: “Rất tốt, rất tốt!”
Tưởng Thừa rất muốn hỏi, rất tốt ở chổ nào?
“Chúng ta hiện tại đã có hai đội mạnh”, Thầy Từ nói, “bất quá các em chơi như thế nửa ngày đều không có phạm lỗi nào, cái này không được! Phải phạm lỗi, dũng cảm một chút! Gan lớn một chút! Cố Phi, em cảm thấy nãy giờ chơi thế nào?
“Lung tung loạn xạ.” – Cố Phi nói.
Thầy Từ không mấy hài lòng với câu trả lời của Cố Phi, thế là quay qua nhìn Tưởng Thừa: “Tưởng Thừa em cảm thấy thế nào?”
“Giống như trên.” – Tưởng thừa nói.
“Hôm nay mới là ngày đầu huấn luyện mà”, thầy Từ đành phải nói tiếp, “Còn rất nhiều cơ hội để tiến bộ! Phải có lòng tin với bản thân! Được hay không?
Không ai lên tiếng.
“Được hay không?”, thầy Từ quơ quơ tay mình, “Lớn tiếng trả lời thầy!”
Vẫn không ai lên tiếng.
Kỳ thật Tưởng Thừa chơi nửa trận gần như xem ra được hết rồi, ngoại trừ cậu cùng Cố Phi, những người khác bình thường căn bản cũng không chơi bóng rổ, còn mấy người biết chơi thì trình độ cũng rất thường.
“Có được hay không……” – thầy Từ tiếp tục cổ động.
“Được.” – Tưởng Thừa thực sự không đành lòng nhìn thầy Từ bỏ công như vậy cũng không được đáp lại, trả lời một tiếng.
“Được.” – Vương Húc cũng lên tiếng.
Một đám người không có sức sống cũng nói “được” một cái.
“Đúng rồi nha! Như vậy mới đúng!”, thầy Từ lập tức vui sướng nở nụ cười, “Mục tiêu lần này của chúng ta là tiến vào bán kết! Có lòng tin hay không!”
Mọi người lại không sức sống “có” một cái, thầy Từ thỏa mãn gật đầu: “Còn nửa tháng nữa thi đấu, thời gian vẫn còn kịp, ngoại trừ tiết thể dục, buổi chiều tự học các em cũng có thể tới luyện bóng.”
Sức hấp dẫn của việc này vẫn là rất lớn, mọi người liền lập tức hưng phấn tỏ vẻ sẽ chăm chỉ luyện tập.
Thời gian tiếp theo Vương đội trưởng không để mọi người tiếp tục đấu, mà là ba đối ba, vào bóng tính thắng, bên thua sẽ đổi người.
Cố Phi không tiếp tục ra sân mà ngồi ghế kế bên sân đấu xem.
Mặc dù những người này trình độ chẳng ra làm sao, nhưng Tưởng Thừa thật sự là quá lâu rồi chưa thoải mái như thế, đột nhiên cảm thấy chơi tới thật thích thú.
“Đừng chặn nữa được không!”, Quách Húc ôm bóng bất lực nói, “Tưởng Thừa, cậu có muốn đi nghỉ ngơi chút không?”
“Tưởng Thừa, nghỉ ngơi đi”, Vương Húc nói, “Cậu còn ở đây chắc khỏi cần đổi người nữa rồi.”
“Được thôi.” – Tưởng Thừa cười cười, đổi cho Lư Hiểu Bân lên sân, qua bên cạnh thầy Từ ngồi xem.
“Thế nào?” – Thầy Từ hỏi.
“Cái gì thế nào?” – Tưởng Thừa nhìn ông.
“Đội bóng này.” – Thầy Từ nói.
Tưởng Thừa không nói chuyện, cậu có thể cảm nhận được sự mong đợi rất lớn từ thầy Từ.
“Ngày mai hai em phối hợp một chút xem sao.” – Lão Từ nói.
“Ừhm” – Tưởng thừa gật gật đầu.
“Tiến vào bán kết rất khó, thầy đừng hi vọng quá nhiều”, Cố Phi ở một bên nói, “Trước tiên xem phải đấu với đội nào ở vòng loại đi, nếu là lớp 2 thì chắc chắc phải ra về sớm rồi.”
“Lạc quan chút!” – Lão Từ nói.
“Được”, Cố Phi nhìn Lão Từ, “Ha ha.”
Chuông tan học vang lên, người đi đến sân vận động không ít.
“Đi”, Vương Húc nói, “Việc luyện tập chúng ta phải bảo mật.”
“Bảo mật cái gì?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Phải bảo mật thực lực, còn phải giữ được hình ảnh chúng ta là tân binh trong mắt các lớp khác”, Vương Húc nghiêm túc nói, “Với lại không thể để cho người khác biết lần này Cố Phi thi đấu với việc Tưởng Thừa chơi bóng lợi hại.”
“Đúng, bây giờ chúng ta đang có hai tấm vương bài mà.” Mọi người nhao nhao gật đầu, trên mặt đều biểu lộ sự hưng phấn nhịn nhục
“Nãy giờ tất cả mọi người đều thấy tôi ở đây hết rồi.” – Cố Phi nói.
“Không có gì phải sợ”, Vương Húc nói, “Chúng ta diễn vở kịch.”
Cố Phi thở dài, đứng lên mặc áo khoác, xoay người ra khỏi cửa.
“Đ*t!”, Vương Húc một họng rống lên, Tưởng Thừa bên cạnh bị cậu làm giật nảy mình, Vương Húc trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Phi, “Cmn mày có ý thức tập thể chút được không?”
Cố Phi không quay đầu, dựng lên ngón giữa cho hắn.
“Vương Húc”, người vừa tiến vào vừa cởi áo khoác cười nói, “Lần này cũng có tiến bộ mà, Cố Phi ít ra cũng có đến.”
“Đi.” – Vương Húc đứng dậy, dẫn đầu đi ra sân vận động.
Tưởng Thừa thật muốn cho Vương Húc một tràng pháo tay, màn diễn này thật quá hay, so với lúc từ chối làm đội trưởng còn hay hơn gấp trăm lần.
“Hôm nay Cố Miểu không đến chờ cậu sao?” – Tưởng Thừa ở cửa trường không thấy Cổ Miểu ôm ván trượt tới.
“Nó không nhất định ngày nào cũng đến, có lúc sẽ tự mình đi chơi”, Cố Phi nói, “Cậu bây giờ đi bộ về nhà?”
“Ừhm” – Tưởng Thừa lên tiếng.
“Tôi chở cậu?” – Cố Phi hỏi.
Tưởng Thừa do dự một chút: “Được.”
Lúc Cố Phi lấy xe, Tưởng Thừa lại nhớ đến cái câu “chuyền bóng” kia của cậu ta, liền có chút tức giận: “Ai, tôi phát hiện cậu thật là nham hiểm.”
“Tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi”, Cố Phi ngồi lên xe, hướng phía trước đạp một cái, “Ai biết được cậu lại chuyền thật.”
“Cậu tự nhiên lại tùy tiện nói câu đó ra làm gì!”, Tưởng Thừa cũng theo leo lên xe, “Đúng là có bệnh!”
“Lúc thi đấu có thể dùng, lỡ có thằng ngu nào nghe xong cũng sẽ chuyền bóng qua.” – Cố Phi nói.
“Đ*!” – Tưởng Thừa mắng một tiếng.
“Mai tôi có gọi mấy người tới cùng tập”, Cố Phi nói, “Chơi như hôm nay quá nhàm chán.”
“Kêu ai?”, Tưởng thừa nhớ tới mấy người “là chim” cùng chơi bóng với Cố Phi lần trước, hỏi một câu, “Có phải là không phải chim tốt* bọn họ không?”
(*không phải chim tốt: ý chỉ người xấu)
“Cái gì?” – Cố Phi ngẩn người.
“…… Không”, Tưởng Thừa mau nói, “Là mấy người lúc trước cùng cậu chơi bóng phải không?”
“Không phải chim tốt là ai?”, Cố Phi cười cười, “Đã để tôi vào vào đó luôn rồi sao?”
Tưởng Thừa không nói.
“Chính là bọn họ”, Cố Phi không có truy hỏi cậu tiếp, “’Không phải chim tốt’ bọn họ.”
Tưởng Thừa thở dài.
Một đường hai người đều không nói tiếp, Tưởng Thừa nhìn chằm chằm tuyết ven đường tới xuất thần, gần đây cậu đều như vậy, một khi yên tĩnh liền thất thần, nghĩ tới việc được việc mất, trước kia Tưởng Thừa sẽ không như vậy, thất thần chính là thất thần, đầu óc chạy tới đâu bản thân cũng không biết.
Không biết tới khi nào cậu mới thoát được cái loại tâm tình này…
Xe Cố Phi chạy rất nhanh, không bao lâu liền đến đầu phố, hắn đạp phanh, tốc độ xe chậm lại, Tưởng Thừa nhảy xuống xe: “Cám ơn.”
Cố Phi không nói gì, nhìn qua bên kia đường.
Tưởng Thừa nghe thấy tiếng chửi rủa cùng la thét chói tai từ bên kia đường nhà Lý Bảo Quốc truyền tới, cậu quay đầu lại, thấy bên đường có mấy người đang bao vây một gã nằm dưới đất, vừa đấm vừa đá.
“Móa”, Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, con phố này đúng là Thiên Thiên không dứt gà bay chó chạy (lộn xộn), “Lại bị sao không biết……”
Cố Phi xuống xe, đem xe khóa bên đường, nhìn cậu: “Người nằm dưới đất là Lý Bảo Quốc.”
Hết chương 19.