Năm lớp 10 khi còn chưa chia lớp, Cố Phi học ở lớp 1, lúc ấy trong lớp có một thằng lỗ mãng, vào tiết tự học vừa khéo lại ngồi chuyện trò với bạn nữ ngồi hàng cuối, nói chung là cùi chỏ hai đứa có đụng chạm vào nhau, rồi sau đó hết tiết tự học thằng này phóng ngay vào nhà vệ sinh.
Nghe nói là tuổi trẻ sung mãn, chỉ cần đụng cùi chỏ đã khiến thằng nhỏ của mình nhanh bắn ra, đến nhà vệ sinh vứt quần lót.
Việc này làm cho cả lớp cười nhạo, chọc ghẹo suốt cả một học kỳ cũng chưa dứt.
Lúc ấy Cố Phi cảm thấy rất buồn cười, thế mà bây giờ lại có cảm giác không khác là mấy.
Cậu đưa mắt xuống nhìn qua bên trái thân thể mình một chút, tay trái Tưởng Thừa còn đặt ở trên eo cậu, lúc đầu là bị Cố Miểu dọa tới mức phải túm lấy cậu một cái, sau đó hẳn là bởi vì Cố Miểu vẫn cứ bám vào yên sau xe, tay cậu ta không có chỗ đặt, bèn nửa thả nửa túm không rời khỏi vùng eo cậu.
Mức độ này nếu như không dùng mắt để nhìn, hầu như cũng không hề cảm giác được sự tiếp xúc, đối với Cố Phi mà nói ở tình huống bình thường sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, yên sau xe đạp, mô tô của cậu đã chở qua rất nhiều người, nam có nữ có, loại tiếp xúc này quả thực lại hết sức bình thường.
Nhưng mà bây giờ người ấy lại là Tưởng Thừa.
Giờ mà cậu thấy Tưởng Thừa, đôi khi sẽ không thể kìm chế được, nghĩ đến thân thể cậu ta thấp thoáng dưới những thiết kế rách rưới giống như bệnh thần kinh của Đinh Trúc Tâm, da thịt mơ hồ hiển hiện.
Chân của cậu ta, eo cậu ta, lưng cậu ta, thậm chí là vết sẹo trên xương sườn và miệng vết thương đã hở ra của cậu ta.
Tất cả những điều đó kết hợp lại, giờ đây Tưởng Thừa còn đặt tay trên eo cậu, chính là một quả lựu đạn.
Chỉ cần nổ tung, không chừng tiếp đến còn có thể làm hư nốt cái quần lót của cậu.
Đạp xe được một hồi, cậu thấy một đám thành viên đội bóng ở phía trước, yên sau của tụi nó đều chở một bạn gái.
Cố Phi đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về sau, sau đó bóp bóp phanh, tốc độ xe hạ xuống một chút, mặt Cố Miểu vừa vặn đụng vào trong lòng bàn tay, vì vậy mặt đập vào tay của cậu, cũng làm tốc độ ván trượt chậm lại.
“Sao vậy?” – Tưởng Thừa ở phía sau hỏi.
“Cậu chở tôi đi.” – Cố Phi chống chân xuống đất, quay đầu lại nhìn cậu.
“Mệt rồi à?” – Tưởng Thừa xuống xe – “Sức lực của cậu cũng quá thảm hại rồi, mới đấu bóng xong một trận đã không đạp xe nổi.”
“Trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu nói nhiều như vậy kìa?” – Cố Phi cũng xuống xe, ném tay lái vào tay cậu ta.
“Tôi chưa từng phối hợp qua với Nhị Miểu” – Tưởng Thừa vắt chân qua xe – “Liệu nó có té không?”.
“Cậu sắp ngã thì nó sẽ tự động tránh ra” – Cố Phi qua yên sau ngồi xuống – “Đi thôi.”
“Bắt đầu đạp lại tốn nhiều sức lực, cậu không thể chờ tôi…” – Tưởng Thừa nói.
“Không thể, tôi mới đấu xong trận bóng đã chạy xe đạp, thể lực bị tiêu hao hết rồi.” – Cố Phi vừa nói vừa lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
“Đệt.” – Tưởng Thừa nhỏ giọng mắng một tiếng, chỉ có thể nắm tay lái, gắng sức tại chỗ mà đạp xe đi.
Cố Miểu đầu tiên là rời khỏi cậu, cách xa hai bước đạp ván trượt, một lát sau mới lại gần tiếp tục tóm chặt yên sau trượt về phía trước.
Tưởng Thừa đạp nhanh một đoạn, đuổi kịp đám người Vương Húc ở phía trước.
“Đến rồi” – Quách Húc quay đầu lại liếc mắt nhìn – “Tụi bây chạy nhanh quá đi”.
“Đói bụng” – Tưởng Thừa nói.
“Tưởng Thừa.” – Bên trái có một nữ sinh kêu cậu một tiếng.
Cậu quay đầu, nữ sinh đang cầm điện thoại trong tay “tách” một cái, cậu thở dài: “Chụp trộm mà cũng không biết tắt tiếng sao?”.
“Đây không phải là chụp trộm nha” – Cô bé hơi ngượng ngùng, che miệng nở nụ cười cả buổi.
Một đám người vừa cưỡi xe đạp vừa tán gẫu, từ nơi này đi tới trung tâm thành phố bên kia chặng đường không ngắn, bọn họ ầm ĩ chiếm hết một đường xe chạy, khi có mô-tô cùng xe điện vượt qua, bọn họ phải chen thành một đoàn, cười rũ rượi thêm một trận.
Thật là cái tuổi ăn phân cũng có thể cười được, Tưởng Thừa nhìn người trước sau trái phải.
Mấy đứa này, nếu như là trước đây, căn bản là loại sẽ bị cậu và Phan Trí phun tào*, có phần quê mùa, lại còn rất ngốc, nhưng bây giờ cậu lại chơi chung với tụi nó, cùng cưỡi xe chen chúc trên đường.
(*phun tào: nói năng chế nhạo, bắt bẻ để trêu chọc đối phương)
Chỉ có điều không có cười rũ rượi như vậy mà thôi, nhưng cậu với Cố Phi thì số lần cười không kiềm chế nổi đã đếm không hết.
Cố Phi nãy giờ vẫn không nói gì, vẫn bộ dáng không hòa đồng như cũ, ngồi phía sau cậu cúi đầu chơi điện thoại.
Lúc các bạn gái muốn lén chụp ảnh, Cố Phi dựa thẳng trán vào lưng cậu.
“Đừng chụp, mấy bạn chỉ cần nói muốn ảnh của ai trong hai người tụi nó là được” – Vương Húc đạp xe chở theo Dịch Tĩnh, một bộ dáng tinh lực tràn đầy, trung khí cũng rất dồi dào – “Tôi đây có đủ, ảnh Tưởng Thừa ăn bánh nhân thịt cũng có luôn”.
“Ông nội mày” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
“Gửi tới cho xem thử đi!” – Lập tức có nữ sinh hô lên.
“Không thể tùy tiện gửi, tôi đánh không lại Tưởng Thừa đâu” – Vương Húc nói – “Chỉ có thể bán, 20 đồng một tấm.” (68,023VND)
“Vì 20 đồng tiền, mày lại bằng lòng chịu bị đánh một trận….” – Lư Hiểu Bân nói.
Mọi người tức thì cười rộ lên.
“Mày ngậm miệng lại!” – Vương Húc lườm cậu ta – “Mày có biết tính toán hay không! Mười người mua chính là 200 đồng!”
“Cũng đúng” – Lư Hiểu Bân ngẩn người – “Vậy thì cũng rất nhiều ha, hiện giờ Tưởng Thừa có nhiều fan, mỗi người một tấm…Mày kiếm lời không ít rồi”.
“Chỉ số thông minh của tụi bây đâu” – Quách Húc thở dài – “Một tấm hình nhiều lắm bán một lần, bán cho một người, người ta làm lại một chút là xong, ai còn tìm mày mua nữa…”
“Cút!” – Vương Húc rống lên một tiếng – “Chỉ có mình mày chỉ số thông minh cao đúng không!”
“Ca này làm ăn không tệ nha” – Cố Phi ở phía sau nhỏ giọng nói – “Tôi đây có hình không trùng với ai, chất lượng HD, có mặt, không che…”
“Cậu có còn chút phẩm hạnh của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hay không?” – Tưởng Thừa quay đầu lại cũng nhỏ giọng nói.
“Có mà, cho nên tôi không bán” – Cố Phi nói – “Tôi đợi giá cao…”
“Có tin tôi ném cậu xuống dưới không?” – Tưởng Thừa nói.
“Không tin.” – Cố Phi trả lời.
Tưởng Thừa há miệng không nói nên lời.
“Còn một màn không qua được” – Cố Phi đem điện thoại giơ lên bên cạnh mặt cậu – “Lát nữa cậu giúp tôi nha?”.
“… Đệt” – Tưởng Thừa cạn lời – “Cậu vẫn còn cùng Lý Viêm phân cao thấp sao?”
“Ừm” – Cố Phi tiếp tục chơi – “Cậu ta đã hơn tôi ba màn rồi.”
“Lát nữa tôi giúp cậu chơi qua ba màn đó” – Tưởng Thừa nói – “Chơi cái trò chơi phí thời gian này mà giống như làm đại nghiệp gì đó vậy, tôi chờ cậu cứu vớt Trái Đất này”.
Cố Phi ở phía sau cười phá lên: “Đúng vậy, trước hết phải tiêu diệt những người ăn nói khó nghe đã.”
Bởi vì lúc xuất phát Vương Húc mới gọi điện đặt phòng riêng nên phòng riêng cỡ lớn đã không còn nữa, cả đám người tính cả đội viên cùng nữ sinh xấp xỉ hai mươi người, cuối cùng nhân viên phục vụ đem ba cái bàn vuông ghép lại thành một cái trong một phòng riêng khác.
“Dồn lại đi” – Nhân viên phục vụ nói – “Người trẻ tuổi mà, dồn lại càng thân thiết.”
“Được! Dồn vô!” – Vương Húc gật đầu, sau đó đem từng người từng người đẩy vào trong phòng.
Tưởng Thừa kéo Cố Miểu ngồi xuống ghế dựa vào tường ở bên trong nhất, cậu đồng ý với Cố Miểu là sẽ ngồi cùng nhau, Cố Phi cũng chen chúc tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Cậu không ngồi cạnh bên Cố Miểu à?” – Tưởng Thừa nhìn một chút, bên trái là Cố Phi, bên phải là Cố Miểu.
“Không kịp thay đổi” – Cố Phi đứng dậy vừa định đổi chỗ, nhìn thấy tất cả mọi người chui vào, nhanh chóng ngồi xuống, hạ thấp giọng – “Đổi đi đổi lại thì hai bên đều là con gái”.
“Không phải chứ” – Tưởng Thừa có chút buồn cười – “Cậu là có bệnh gì đây?”
“Không phải bệnh” – Cố Phi nói, bên kia Dịch Tĩnh ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu thản nhiên nhẹ nhàng đem cái ghế dịch qua bên Tưởng Thừa, nghiêng đầu nhỏ giọng nói – “Chỉ là không quen.”
“Đường đường là một lão đại…” – Tưởng Thừa rót chén trà đặt tới trước mặt Cố Miểu – “Cố Miểu uống chút nước, cởi áo khoác ra, mặt nóng đỏ hết lên rồi kìa”.
Phòng riêng nhỏ, cả một đám người chen nhau, sau khi đi vào, vây quanh cái bàn dài giống như mở buổi họp gì đó, vừa nóng vừa ồn ào.
Cố Miểu uống một hớp nước, sau đó giơ tay cởi mũ ra ném lên trên bàn, một đầu tóc xổ ra lung ta lung tung, lấy áo khoác cởi ra bỏ trên đất bên cạnh.
“Treo ở móc trên giá kia kìa” – Cố Phi nói, chỉ chỉ giá treo áo trong góc bên cạnh, đem áo khoác mình cũng cởi ra đưa cho Cố Miểu – “Đem áo của anh hai treo lên luôn”.
Cố Miểu liền cầm lấy áo khoác cùng mũ đi qua treo lên, vẫn là một đầu tóc lung ta lung tung.
“Túm túm tóc lại” – Tưởng Thừa nói – “Em là con gái, phải chú ý hình tượng một chút.”
Cố Miểu nhìn qua bên cậu một, hơi mấy kiên nhẫn cào loạn trên đầu lung tung mấy lần, sau đó nhìn tới áo khoác của cậu.
“A.” – Tưởng Thừa vội vàng đem áo khoác cởi đưa cho Cố Miểu – “Giúp Thừa ca cũng treo lên móc luôn nhé, cảm ơn em”.
Cố Miểu một mặt nghiêm túc cầm áo khoác của cậu đi qua, bởi vì không đủ cao nên đem chồng lên treo cùng một cái móc áo khoác của Cố Phi, sau đó quay người trở lại ngồi, cầm lấy cốc rụt vào bên trong ghế tựa từ từ uống trà.
Tưởng Thừa lấy cái ghế lùi ra sau dựa vào sát tường, ôm cánh tay nhìn một đám người trong phòng nói chuyện đến mức kéo căng cả cổ họng, vô cùng ồn ào, vô cùng lộn xộn, cửa phòng vốn mở, nhân viên phục vụ cũng là không chịu nổi, đi tới đóng lại.
Tuy nhiên cũng rất vui vẻ, đã rất lâu rồi cậu không gặp gỡ mọi người như thế, ở trường học cũ đứa nào cũng điên cuồng học tập, trong nhà cũng quản lý rất nghiêm, học xong đa số đều về nhà.
Tuýp người không có chuyện gì để trốn học cũng không có chỗ nương thân như cậu, ngay cả bầu bạn cũng không có bao nhiêu….
Cảnh náo nhiệt trước mắt làm cho cậu cuối cùng cũng cảm thấy được chút ấm áp nên có của mùa xuân.
“Ăn cái gì, ăn cái gì!” – Vương Húc cầm thực đơn bắt đầu lo liệu – “Tôi chọn ba cái nồi lẩu, đều là lẩu uyên ương, đủ chưa?”
“Đủ đủ đủ!” – Có người hô trả lời – “Nồi lẩu không quan trọng, quan trọng là thịt! Là đồ ăn!”
“Thịt với đồ ăn bảo đảm đủ” – Dịch Tĩnh cười vỗ vỗ túi sách của mình – “Quỹ lớp đã mang theo, Từ tổng nói nếu vượt quá kinh phí thầy ấy sẽ bù vô.”
“Thầy Từ nha, có đôi khi rất là hào phóng” – Vương Húc nói – “Chỉ là nói chuyện quá dông dài, so với mẹ tôi còn ghê gớm hơn, nói gì thì nói, trước tiên phải làm mình cảm động… Thịt dê! Thịt bò lát! Thịt ba chỉ! Nhanh! Có muốn ăn gì mau nói ra, để tôi viết vào!”.
“Tôi thấy nực tới mức buồn ngủ.” – Cố Phi cũng dựa về phía sau.
Một đám người đi chơi bóng, áo khoác đều cởi hết elra, bên trong là áo tay ngắn, lúc Cố Phi dựa tới, nhẹ nhàng cọ một chút trên cánh tay cậu.
Mùa này vẫn không thể mặc áo ngắn tay bên trong, đột nhiên da thịt tiếp xúc thân mật như vậy, khiến Tưởng Thừa nhất thời mang loại cảm giác khác thường.
Cố Phi đại khái cũng giống vậy, Tưởng Thừa cảm giác cậu ta lập tức xích lại về phía Dịch Tĩnh bên kia, nhưng không quá hai giây, cậu ta vội dịch trở về.
Tưởng Thừa ngẫm lại cảm thấy có chút buồn cười, nhìn về phía ly trà trước mặt cười phá lên.
“Đệt” – Cố Phi cũng bật cười, dứt khoát trực tiếp buông lỏng tựa tay vào, chân cũng tựa vào bên chân cậu – “Cười nữa tôi diệt khẩu cậu.”
“Với một cọng cao su, tôi có thể giết ngược lại cậu…” – Tưởng Thừa cười, nhìn lướt qua chân của cậu và Cố Phi dựa vào một chỗ ở dưới bàn, đột nhiên phát hiện mình đối với đụng chạm của Cố Phi đã tiếp nhận đến mức độ giống như cậu và cháu trai Phan Trí.
Hơn nữa cái cảm giác này so với Phan Trí còn hoàn toàn khác nhau.
…..Đương nhiên là hoàn toàn khác nhau, Phan Trí là anh em, là anh em cùng ăn dầm nằm dề gì cũng chia sẻ được với nhau, có thể bung xõa với nhau, mà Cố Phi lại là một đồng loại có sức hấp dẫn trực quan cùng ma lực quyến rũ đối với cậu.
Mặc dù cậu trước giờ không nghĩ tới phải tìm được đồng loại, càng chưa hề nghĩ tới việc sưởi ấm lẫn nhau, nhưng lại không thể không thừa nhận, giống như bây giờ thế này, giống với trước mắt như vậy, trong đám đông náo nhiệt, bầu không gian bên trong lại phần nào nóng bức quá độ, không có
ai để ý đến chút tình tiết nhỏ nhoi bên này, một chút mờ ám trước mắt không muốn ai biết, cậu thầm muốn lẳng lặng hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.
“Đại Phi uống gì, rượu trắng nhé?” – Vương Húc xông tới chỗ hai người các cậu lật lật thực đơn.
“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng.
“Tưởng Thừa thì sao?” – Vương Húc nhìn Tưởng Thừa – “Hai đứa mình cũng chưa từng uống rượu cùng nhau, cậu uống gì?”
“…..Tùy mày” – Tưởng Thừa vốn định nói cậu không uống, nhưng nhìn trong phòng này một đám người nhiệt huyết sôi trào, thắng trận bóng không tính, trước mắt còn là mấy nữ sinh, đoán chừng cậu có nói không uống, lúc này cũng sẽ có người đến ép chết.
“Được đó” – Vương Húc nói – “Tùy tao à? Khẩu khí này, không hổ danh là vua ba điểm.”
“Mới vừa rồi mày còn nói thầy Từ dông dài.” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta một cái.
“Nói chuyện với đội trưởng phải chú ý chút” – Vương Húc chỉ chỉ cậu – “Hồi khai giảng nhé, tao đây chính là nể mặt Đại Phi mới thả cho mày thoát thân”.
“Ồ.” – Tưởng Thừa gật gật đầu.
“Nhân viên phục vụ ––” – Vương Húc kéo cửa hô ra ngoài một tiếng – “Nhanh mang đồ ăn lên! Lấy thêm thùng Ngưu Nhị! Còn nước ép trái cây tại chỗ nữa –– ”
Sau đó liền quay đầu lại nhìn Cố Miểu: “Miểu Miểu nữ vương, em uống nước trái cây không? Có nước chanh với nước bắp ngô.”
Cố Miểu không ngẩng đầu, hai tay nâng cốc trà lắc lắc đầu.
“Nó uống gì vậy?” – Vương Húc nhìn Cố Phi.
“Bia.” – Cố Phi nói.
“……Cái đệt” – Vương Húc ngẩn người, quay đầu – “Lấy thêm bia, nữ vương nhà tôi muốn uống!”
“Ai dô, đừng hét nữa!” – Nhân viên phục vụ đứng ở cửa – “Người đã gần tới trước mặt rồi còn gọi to nữa…”
“Anh của cậu hôm nay cao hứng ––” – Vương Húc tiếp tục la – “Nhanh, trước tiên đem thịt với rượu mang lên!”
“Biết rồi, thịt! Rượu!” – Nhân viên phục vụ cầm chén đũa cho bọn họ xong, quay người chạy từ từ ra ngoài.
Dịch Tĩnh đứng lên, từ trong túi sách lấy ra cái camera, đưa cho một nữ sinh bên cạnh Vương Húc: “Quyên Nhi, trước tiên chụp tập thể một tấm đi, cậu từ bên đó chụp, một lát sau mình từ bên này chụp.”
“Được” – Nữ sinh kia tiếp được camera mà cô đưa qua, vừa lui về phía sau vừa nói – “Các cậu dựa hết vào trong một chút, nếu không sẽ chụp không đủ người”.
Tất cả người trong phòng lập tức đều ép qua bên Cố Phi và Tưởng Thừa.
“Xích vô! Xích vô!” – Vương Húc chen tới bên cạnh Dịch Tĩnh, một tay chống tường, vừa thăm dò cơ thể.
Dịch Tĩnh cười trốn cậu ta, hơi di chuyển dựa vào bên người Cố Phi.
Cố Phi không lên tiếng, chỉ là nhanh chóng dựa qua Tưởng Thừa ở bên này.
“Đệt” – Tưởng Thừa vừa mới đem Cố Miểu ôm vào liền bị người bên phải lấn qua, ép vào Cố Phi chặt chẽ tạo thành một đống – “Các cậu nên giảm cân!”
“Nhanh lên.” – Cố Phi nhìn nữ sinh chụp ảnh.
“Cười lên!” – Nữ sinh kia chỉ huy – “Lớp 8 là số một!”
“Lớp 8 là số một!” – Một đám người cùng nhau rống lên.
Cô nàng bấm máy chụp, mọi người vừa muốn tản ra, nhỏ đã nôn nóng mà vẫy tay ra hiệu: “Đợi đã, tôi còn chưa chụp đó…”
“Gọi nhân viên phục vụ!” – Vương Húc chỉ vào cửa – “Gọi nhân viên phục vụ đến chụp cho tụi mình!”.
Nhân viên phục vụ vừa tiến đến liền bị tầng lớp chen chúc của bọn họ dọa sợ hết hồn: “Mới vừa rồi không cảm thấy các anh chị có nhiều người tới như vậy…”
“Chụp nhanh!” – Tưởng Thừa không nhịn được cũng giục một tiếng.
Ghế dựa của cậu và Cố Phi không để sát liền vào nhau, bây giờ bị chen lấn, hai người đều vặn vẹo thắt lưng, tay cậu không thể không chống lên đùi Cố Phi, tư thế này không còn có thể kiên trì được bao lâu.
“Ghép thành trái tim! Ghép trái tim!” – Vương Húc đột nhiên nói.
“Ghép cho cậu hai quả trứng vàng ấy!” – Tưởng Thừa quả thực muốn điên – “Tôi chỉ có một cánh tay.”
“Tôi cũng chỉ có một cánh tay, không ghép được.” – Cố Phi nói.
“Hai cậu, mỗi người vừa vặn ghép một cái, nhanh lên!” – Vương Húc thúc giục – “Dùng một tay hết đi! Tìm người bên cạnh ghép lại thành một trái tim, bên cạnh không có ai thì dùng hai tay! Hôm nay lúc thi đấu chúng ta ghép trái tim lớn, bây giờ ghép trái tim nhỏ đi, dùng ngón tay làm! Dịch Tĩnh… Đến, hai tụi mình ghép một cái!”
“Ai…” – Dịch Tĩnh bất đắc dĩ cười, cùng cậu ta dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ ghép lại thành một trái tim.
“Miểu Miểu nữ vương em dùng hai tay, biết làm hình tim không?” – Vương Húc quả thực gấp chết rồi.
Cố Miểu nâng cốc trà dựa vào trên người Tưởng Thừa, giống như không nghe thấy cậu ta nói chuyện.
“Nó không biết.” – Cố Phi thay Cố Miểu trả lời, sau đó đem tay trái duỗi ra một chút trước mặt Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi, đem ngón cái và ngón trỏ tay phải của mình hợp lại với cậu ta.
“Đã được chưa?” – Nhân viên phục vụ nói – “Tôi cần phải mang món ăn lên đây.”
“Được được!” – Mọi người đồng thanh hô.
“Một, hai…” – Nhân viên phục vụ giơ camera lên.
“Lớp 8 đỉnh nhất ––” – Vương Húc hô.
“Lớp 8 đỉnh nhất ––” – Mọi người hô lộn xộn một loạt.
Sau khi chụp xong, Tưởng Thừa chỉnh lại quần áo vừa bị chen lấn tới xộc xệch, cảm giác mồ hôi đổ xuống phía sau lưng.
Cố Phi xoa xoa chân.
Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta: “Cậu thật yếu ớt mà”.
Cố Phi xoa hai lần liền nhịn không được bật cười: “Miệng cậu thật khó nghe nha.”
“Nghe nói cậu muốn diệt khẩu tôi hả?” – Tưởng Thừa nói lại.
“Nghe nói cậu chỉ cần một cọng cao su cũng đủ giết ngược lại tôi hả?” – Cố Phi nói.
Nói xong hai người bọn họ liền cúi xuống dưới bàn cười ngặt nghẽo một trận.
“Đến đến đến!” – Giọng Vương Húc cắt ngang trận cười của hai người bọn họ – “Rượu đến, chia ra! Rót đều!Phe con gái tự rót nước trái cây… Miểu Miểu, bia của em!”
Vương Húc đem một ly bia để trước mặt Cố Miểu, Cố Miểu không nói một lời đứng lên, ôm lấy bia liền uống một hớp lớn.
“Mịa nó” – Vương Húc sợ hết hồn – “Nó khát nước hả?”
“Con nít không thể uống như thế được?” – Dịch Tĩnh có chút bận tâm ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Nó uống một chén như vậy rồi sẽ tự ngừng.” – Cố Phi nói.
“Thật phóng khoáng nha, cô bé này.” – Dịch Tĩnh cảm khái nói.
“Đến!” – Mọi người rót xong nâng cốc, Vương Húc giơ ly lên – “Tôi trước tiên nói hai câu! Cảm ơn mọi người cùng nhau nỗ lực, chúng ta mới có thắng lợi ngày hôm nay!”
“A ––” – Mọi người đồng loạt đem cốc gõ gõ trên bàn.
“Cảm ơn lớp trưởng đại nhân đã cổ vũ cho chúng tôi, còn dùng công quỹ cho chúng ta ăn uống” – Vương Húc nói – “Cảm ơn Đại Phi, có thể tham gia thi đấu lần này, hơn nữa còn đấu đỉnh tới như vậy! Cảm ơn Tưởng Thừa! Tuy rằng học kỳ này cậu mới chuyển trường tới đây, nếu lần thi đấu này không có chỉ huy của cậu, chúng ta đã không thể thắng được thuận lợi như thế…”
“Uống nhanh đi” – Cố Phi gõ gõ cốc.
“Cạn ly!” – Vương Húc cụng ly một cái, ngửa đầu nốc xuống hết ly rượu.
Tiếp đó là mấy nam sinh đều ngửa đầu lên dốc ly uống một phát, rượu liền đi xuống cuống họng.
“Đệt” – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói, tuy rằng ly không lớn nhưng cũng không phải loại đặc biệt nhỏ gì – “Các cậu đều nốc hết như thế sao?”
“Không cần” – Cố Phi cũng là thẳng hết một ly – “Mấy đứa phe Vương Húc kia mới uống được như vậy, người phía nam các cậu…”
“…..Tôi không phải người phía nam.” – Tưởng Thừa nói.
“Từ chỗ chúng tôi về phía nam” – Cố Phi phẩy tay một cái – “Đều là…”
“Tưởng Thừa!” – Vương Húc cầm bình rượu nhìn cậu – “Mày nói tùy tiện uống gì đều được, sao lại hoàn toàn không có động tĩnh?”
Một bàn người toàn bộ nhìn lại, Tưởng Thừa quả thực bất đắc dĩ, đành phải nâng ly lên với Vương Húc, dùng giọng thấp nhất nói một câu: “Mời cái bộ não không có khơi thông của mày…”
Sau đó cũng đem một ly rượu rót thẳng vào trong miệng.
Một ly rượu vào trong bụng làm tụi con trai hưng phấn càng thêm hưng phấn, nói chuyện cũng vang dội hơn, nhân viên phục vụ đẩy cửa tiến vào xem sao: “Ơ, thật ngại quá, tưởng nhóm các anh chị đánh nhau…”
“Ăn!” – Vương Húc huơ huơ đũa.
Một đám người hưng phấn lập tức nhúng thịt ăn, một đĩa đầy thịt trên bàn trực tiếp cho vào nồi, sau đó bảy tám đôi đũa nhúng vào quấy một trận, không đến hai lần đã gắp hết.
Dịch Tĩnh gắp một miếng thịt để tới trước mặt Cố Miểu: “Em gái, ăn nhiều vào.”
Cố Miểu vùi đầu ăn, cũng không quên đứng lên khom lưng cảm ơn với cô.
Tưởng Thừa múc chén canh, còn chưa đặt xuống, Cố Miểu đã chìa tay với cậu, cậu cầm chén đặt trước mặt Cố Miểu, sau đó cầm chén Cố Miểu tự múc canh cho mình.
Mới vừa ngồi xuống còn chưa kịp uống, Cố Phi đã đem bát đựng canh của mình đẩy tới: “Làm phiền cậu”
“Tự mình múc đi.” – Tưởng Thừa không để ý tới cậu ta.
“Để mình giúp cậu” – Dịch Tĩnh nói.
“Không cần.” – Cố Phi nhanh lẹ cầm chén đứng lên, ào ào tự múc cho mình một chén canh đầy.
Sau khi cậu ta ngồi xuống, Tưởng Thừa dựa vào ghế tựa, cúi xuống phía dưới bàn, im lặng mà điên cuồng cười một trận.
“Uống nhiều rồi hả.” – Cố Phi nhìn cậu liếc mắt một cái.
“A, đúng là uống hơi nhiều.” – Tưởng Thừa hít sâu một hơi, nhịn cười.
Có điều chén rượu kia quả thật là mạnh, dựa vào trình độ uống rượu mạnh so với đám người này, cậu cam bại hạ phong, Vương Húc bên kia uống khí thế ngất trời, lúc này không có thầy Từ kìm giữ, giống như muốn dựa vào việc uống rượu mà chứng minh bản thân là đàn ông đích thực, từng người từng người uống đến khí vũ phi phàm.
Tưởng Thừa không có bản lĩnh kia, một ly rượu này của cậu vừa xuống, đã cảm thấy trong dạ dày thiêu đốt nhộn nhạo, thêm vào máy sưởi ở trong phòng, có cảm giác sắp ngủ thiếp đi.
“Ai.” – Cố Phi dùng cánh tay đụng cậu một cái.
“Hả?” – Đầu cậu dựa vào tường nghiêng qua nhìn Cố Phi.
Cố Phi đem một viên kẹo đặt vào trong lòng bàn tay cậu: “Kẹo bạc hà, có thể giúp tỉnh táo”.
Tưởng Thừa nhìn cậu ta, trong giây lát này đầu óc của cậu đột nhiên có chút trống rỗng… Từ lúc nào mà tửu lượng của bản thân trở nên kém như vậy chứ?
Cậu một phát bắt được tay Cố Phi, kể cả viên kẹo kia, gắt gao nắm chặt lại.