Muốn xem phim ở rạp chiếu tốt hơn một chút phải đi đến quảng trường mua sắm ở trung tâm thành phố, nếu như bình thường mà bảo Tưởng Thừa từ đây đạp xe chở một người tới quảng trường mua sắm, cậu sẽ không đồng ý, xa đến vậy cơ mà.
Nhưng hôm nay thì khác, người đang ngồi ở yên sau, đầu đang tựa trên lưng cậu, tay bỏ vào trong túi cậu làm cổ áo hoodies của cậu cũng hơi bị ghì xuống là bạn trai của cậu-Cố Phi, trước tám giờ sáng hôm nay người ta vẫn chỉ là bạn cùng bàn của cậu, hiện tại đã là bạn trai của cậu rồi, thật thần kỳ.
Cậu đối với chuyện”yêu đương” luôn có rất nhiều tưởng tượng, ai ở lứa tuổi này cũng đều mang đủ loại ảo tưởng, nhưng trong khoảng thời gian hừng đông tươi đẹp đó, cho dù cậu có cẩn thận trải nghiệm như thế nào, vẫn không tìm thấy nổi một người ăn khớp với hình dung của cậu, mỗi lần đều tự hỏi có phải mong đợi của bản thân là quá cao hay không.
Mãi cho đến bây giờ, đạp xe chở một người, mang sự thân mật vì người ta đang một thân đeo băng gạc, cùng đi trên đường đến rạp chiếu xem phim, cậu mới tự nhiên cảm thấy mình đang “yêu đương”.
Mặc dù đây là mối quan hệ cậu luôn trốn tránh, luôn kháng cự, cũng là luôn sợ hãi, nhưng tất cả sợ hãi và bất an giấu sâu trong tâm kể từ ngày phát hiện ra bản thân mình khác thường, ngay trong khoảnh khắc này đã bị hưng phấn và vui sướng đạp xuống hết dưới chân.
Vừa mới bắt đầu Cố Phi đòi đi xem phim cậu không hiểu ý cho lắm, tại sao phải đi lòng vòng ở một nơi nhiều người như thế, nhưng trong lúc đạp xe suốt con đường gió thổi, cậu lại tự nhiên hiểu ra.
Chính là cảm giác khi ôm một bí mật nhỏ lẫn vào trong đám đông người.
Cậu xem, có nhiều người như vậy, đôi mình lại đang ở đây, mình cùng nhau tới, cùng nhau đi, giữa đám đông người qua, trong ánh nhìn của bao người, lại cảm nhận được sự an toàn thầm kín.
Đầu Cố Phi suốt từ nãy giờ vẫn luôn dựa trên lưng cậu đột nhiên lại bị trượt sang một bên, tiếp đến cơ thể bắt đầu nghiêng sang bên cạnh.
“Đệt” – Tưởng Thừa nhanh chóng vịn chắc tay lái, quay đầu lại – “Cậu đang ngủ à?”.
“Ừm” – Cố Phi tựa đầu mình lên lưng cậu thêm lần nữa, tay cũng điều chỉnh lại trong túi áo cậu – “Cậu đạp xe, nên tôi chợp mắt* một chút.”
(*”chợp mắt” tiếng Trung nghĩa mặt chữ là “giả ngủ”, nên “chợp mắt” và “giả ngủ” dịch ở đây đều là cùng một từ “假寐/giả mị” trong tiếng Trung)
“Cậu biết cái gì gọi là chợp mắt không hả mù chữ” – Tưởng Thừa nói – “Cậu đây là ngủ thật rồi.”
“Lúc đầu là tôi chợp mắt, lúc sau không cẩn thận nên từ giả ngủ biến thành thật luôn” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa cười phá lên, qua một hồi lại thở dài: “Hay thôi đừng đi xem phim nữa, cậu trở về ngủ một chút nhé?”.
“Không cần đâu” – Cố Phi nói – “Qua giấc rồi, muốn ngủ một chút cũng không được đâu, tôi là muốn đi xem phim với cậu thôi”
“Lỡ cậu ngủ luôn trong rạp chiếu phim thì tôi biết làm sao?” – Tưởng Thừa nói.
“Không đâu” – Tay Cố Phi đang bỏ trong túi cậu đột nhiên sờ soạng lên đùi cậu – “Tìm một bộ phim kích thích một chút, sẵn tiện kích thích luôn cách thức xem phim…”.
“Mẹ nó cậu làm ơn chú ý cho tôi một chút!” – Tưởng Thừa bị cậu sờ soạng xong bị giật thót, suýt chút nữa đụng luôn vào xe đạp điện bên cạnh.
“Ừm, tôi tiếp tục ngủ đây.” – Cố Phi không động đậy nữa.
Bởi vì chỗ quảng trường mua sắm này sẽ không có người bên xưởng thép đến, cho nên vừa tới nơi, xe đạp của Tưởng Thừa còn chưa kịp khóa xong, Cố Phi đã bước tới cửa hàng đồ dùng thể thao ở bên cạnh.
“Cậu cũng làm ơn đi chậm một chút đi” – Tưởng Thừa đi theo – “Bước đi như bay thế này lỡ gặp phải người quen, cậu muốn giả bộ lại cũng không kịp.”
“Xưởng thép cách đây quá xa rồi, tôi quanh năm suốt tháng đều tới đây không được mấy lần” – Cố Phi đi chầm chậm ở giữa những giá hàng – “Tụi nó thường không đi dạo phố, có đi cũng chỉ là qua cầu đi dạo một chút, lòng vòng khu chợ nhà Chín Ngày ấy”.
“Phải không đó” – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ – “Chẳng trách mỗi một người đều mặc mỗi kiểu đó, ở quảng trường mua sắm này cũng không bán được mấy thứ đồ mang phong cách đó của bọn tụi nó”.
“Phong cách gì?” – Cố Phi cười cười.
“Thằng nào thằng nấy cũng gầy như tăm xỉa răng mà cứ ham mặc đồ ôm, chân lại chơi quần bó, nhìn không kỹ mình còn tưởng tụi nó không có chân” – Tưởng Thừa nghĩ tới đám người buổi tối hôm qua, nhất thời lửa giận lại bùng lên – “Tôi nói thật với cậu, cậu kêu tôi từ tòa nhà kế bên bắn thanh gỗ tôi còn có thể bắn trúng, bắn người thì không chắc bắn trúng được…”.
Cố Phi cầm một cái bao tay bóng chày cười nửa ngày: “Đâu phải đứa nào cũng gầy, còn có người rất khoẻ mà”.
“Đúng ha, nguyên một khối cơ trên cái bụng đó thật là khoẻ.” – Tưởng Thừa nói.
“Ày” – Cố Phi cười vừa thở dài – “Vậy không phải còn được tôi vớt vát lại sao.”
“Cậu không tính vào đám người đó” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu – “Mặc dù hôm qua cậu ăn mặc cũng rất trêu ngươi, hôm nay sao ngài không mặc cái áo khoác da kia luôn đi?”.
“Ngã rách rồi mà” – Cố Phi ngẫm nghĩ – “Thật ra đồ bó sát thì ngày trước tôi cũng có…”
“Nếu giờ mà cậu còn mặc, tôi đảm bảo tụi mình ngay cả bạn cùng bàn cũng không phải nốt” – Tưởng Thừa nói.
“Dọa chết tôi rồi.” – Cố Phi đeo bao tay bóng chày vào, cầm một quả bóng ném lên vài cái trong bao tay.
“Cậu mua cái này chơi? Xưởng thép các cậu chơi bóng rổ còn dùng vũ khí” – Tưởng Thừa nói – “Chơi cái này chắc thành luyện ném lựu đạn luôn quá?”.
“Là cho Cố Miểu chơi” – Cố Phi nói – “Hôm kia nó nhìn thấy trên TV, muốn có một cái.”
“Mua cái của trẻ em đi, cái này quá lớn rồi còn gì?” – Tưởng Thừa nói.
“Nó sắp lớn rồi, thứ đồ này cũng không dễ bị hư, lỡ như nó lớn thêm chút nữa mà bao tay lại nhỏ, cậu muốn đổi, nó nổi giận, cậu không đổi, tay nó bỏ vào không vừa nó cũng sẽ nổi giận”.
“… Được thôi.” – Tưởng Thừa thở dài, muốn làm anh trai của Cố Miểu, mỗi ngày không biết phải suy nghĩ bao nhiêu vấn đề trong đầu.
Sau khi mua bao tay và bóng xong, Cố Phi quyết tâm nhét đồ vào trong cặp của Tưởng Thừa.
“… Sau này tôi ra ngoài sẽ không thèm mang cặp nữa.” – Tưởng Thừa nói.
“Đưa tôi đeo.” – Cố Phi nói.
“Được rồi mà, cậu thân là chiến sĩ bị thương” – Tưởng Thừa nói – “Tôi cũng không phải là con gái.”
“Thật ra mình nên đợi về hẵng mua.” – Cố Phi nói.
“A” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Đúng ha? Sao mà bây giờ đã mua rồi?”
“Đúng ha tại sao vậy?” – Cố Phi cũng nhìn cậu.
“Tôi không muốn cười” – Tưởng Thừa xoay người lại, bước đi – “Thật đó, tụi mình giao ước một vài chuyện được không, sau này đừng cười ngốc nữa, mỗi ngày cứ như vậy trông rất ngu ngốc”.
“Ừm.” – Cố Phi bước theo cậu, mặt mày nghiêm túc.
Cuối cùng cũng nín lại được khao khát muốn cười vào trong mũi, Tưởng Thừa cảm thấy rất có thành tựu.
“Rạp chiếu phim ở lầu mấy?” – Lúc vào trong thang máy đi lên, Tưởng Thừa hỏi một câu.
“Không biết” – Cố Phi nhìn xung quanh, chỉ vào một bảng hiệu – “Lầu năm.”
“Cậu chưa từng đi à?” – Tưởng Thừa hỏi.
“Không phải” – Cố Phi nghĩ, nhỏ giọng nói bên tai cậu – “Lần xem phim gần đây nhất của tôi chắc là lúc ở trường giáo dưỡng, trường học tổ chức cho bọn tôi xem một bộ phim tài liệu gì đó phỏng vấn phạm nhân trong tù”.
“Cái đó không gọi là phim được” – Tưởng Thừa đột nhiên có chút không vui – “Vậy còn lúc ở đây thì sao?”
“Hồi tiểu học, mẹ tôi có đưa tôi đi xem một bộ phim hoạt hình gì đó, nhớ không rõ nữa.” – Cố Phi nói.
Tưởng Thừa chợt thấy đau lòng: “Bình thường cậu không đi cùng người khác xem phim sao?”
“Đi với ai?” – Cố Phi cười cười.
Tưởng Thừa sững người, nói không nên lời.
Đúng vậy, đi với ai? Với tính cách đó của Cố Phi, bình thường không thể nào cùng với bạn học, bạn bè… mấy đứa không phải người tốt kia, nhìn qua đã thấy không phải là người sẽ tình nguyện đi xem phim, người nhà… mẹ Cố Phi chỉ một lần dẫn cậu ta đi xem phim cũng đã khiến người khác quá sốc rồi.
Cậu đột nhiên cảm thấy Cố Phi muốn cùng cậu đi xem phim có lẽ không phải chỉ vì muốn tìm một nơi trong đám đông mà hai người vẫn có thể thân mật ẩn vào dod, mà còn vì cậu ấy hầu như chưa từng đi xem phim.
Đến rạp chiếu phim, nhìn sơ qua bảng điện tử, lịch chiếu gần đây cũng không có bộ phim nào hay, hai người ngồi xuống sô pha, Tưởng Thừa móc điện thoại ra: “Để tôi xem thử phiếu giảm giá.”
“Để tôi đi” – Cố Phi nói – “Tôi…”
“Cậu còn phải down app về đúng không” – Tưởng Thừa nói – “Đừng giành việc này với tôi.”
“Vậy cậu…” – Cố Phi dựa lên sô pha, cười nói – “Đừng quên mua đồ ăn vặt.”
Tưởng Thừa lật lật trong điện thoại cả buổi, cũng không chọn ra được bộ phim muốn xem, chỉ có thể quay đầu qua nhìn Cố Phi: “Cậu cảm thấy phim ma trong nước có thể tính là bộ phim kích thích một chút không?”.
“… Không còn cái khác nữa sao?” – Cố Phi hỏi.
“Những cái khác đều là phim văn nghệ.” – Tưởng Thừa nói.
“Vậy phim ma đi.” – Cố Phi gật đầu.
Tưởng Thừa đặt một phần bỏng ngô cỡ lớn và đồ uống, lúc chọn vị trí ngồi cậu lại do dự một chút, chỗ ngồi của phòng xem hiện nay căn bản là trống trơn, mới đầu cậu chọn vị trí ngồi ở giữa, nghĩ một hồi lại cảm thấy hình như quá ngay trung tâm rồi, lỡ như làm chút gì đó… thế là hủy đi, đổi lại thành hàng ghế cuối cùng, sau khi chọn xong lại cảm thấy hơi xấu hổ, cứ như cậu thật sự muốn làm chút gì đó vậy, cậu liếc mắt nhìn qua Cố Phi ở bên cạnh, Cố Phi đang cúi đầu chơi trò Trừ Yêu cùi bắp kia.
Được thôi, chỉnh lại một chút là được rồi, Tưởng Thừa hủy đi vị trí hàng cuối cùng, chọn hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nhấn xác nhận.
Làm xong hết rồi cậu đứng dậy, đang định đi qua máy nhận vé, một nhân viên của rạp chiếu phim đã đẩy một chiếc xe lăn tới: “Tiên sinh, đây là xe lăn rạp chiếu phim chúng tôi cung cấp cho anh”.
“A?” – Tưởng Thừa ngây người.
“Đi qua phòng chiếu phim rất xa” – Nhân viên nói – “Thế này sẽ thuận tiện hơn một chút.”
“Ồ” – Tưởng Thừa nhìn chiếc xe lăn – “Cảm… cảm ơn ạ”.
“Lát nữa lúc xem xong anh để xe lăn ở quầy phục vụ là được.” – Nhân viên để lại xe lăn rồi rời đi.
Tưởng Thừa xoay đầu qua nhìn Cố Phi, Cố Phi dùng tay ôm mặt dựa trên ghế sô pha cười nửa ngày.
“Tiên sinh, ngài có cần không?” – Tưởng Thừa nhìn cậu.
“Cần nha” – Cố Phi gật gật đầu – “Lát nữa cậu đẩy tôi vào đi.”
“Đệt” – Tưởng Thừa có chút cạn lời – “Nhà sản xuất mà biết tụi mình đẩy xe lăn cũng muốn đi xem phim ma nội địa nhưng không có ma của họ, chắc sẽ cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng”.
“Tranh thủ đi” – Cố Phi nhìn qua bảng điện tử, cười nói – “Chỉ còn hai mươi phút nữa.”
Lấy vé xong, Tưởng Thừa đi qua đẩy xe lăn tới bên chân Cố Phi: “Lên đi Cố tiên sinh.”
Cố Phi chống tay vịn của sô pha đứng dậy có hơi cật lực, một chân nhảy vài cái xoay người lại, lại chống lên tay vịn của xe lăn ngồi xuống: “Được rồi.”
“Kỹ thuật diễn xuất này” – Tưởng Thừa nói – “Bộ phim lát nữa tụi mình xem chắc cũng không đào ra diễn viên nào ăn được cậu”.
“Quá khen” – Cố Phi đặt chân lên chỗ để chân xe lăn – “Thoải mái quá”.
Tưởng Thừa đẩy xe lăn đi qua lấy thức ăn vặt, bắp rang lớn, thức uống, còn có nước của rạp chiếu phim tặng, khăn giấy ướt, toàn bộ đều đặt trên đùi của Cố Phi.
Lúc đẩy Cố Phi tới chỗ phòng chiếu phim có thể cảm thấy được ánh mắt có phần kinh ngạc từ bốn phía.
Ai da người này chắc chắn là nhàm chán đến một đẳng cấp nào đó mới trong khoảng thời gian không có phim nào để xem thế này ngồi xe lăn đi tới đây xem phim.
“Rạp số mấy?” – Cố Phi ngồi trên xe lăn lấy khăn giấy ướt lau lau tay, nhặt bỏng ngô vừa ăn vừa hỏi.
Tưởng Thừa không lên tiếng.
“Hửm?” – Cố Phi xoay đầu lại.
Cậu trừng mắt nhìn Cố Phi: “Có phải rất hưởng thụ không?”
Cố Phi nhanh chóng xoay đầu lại chọn lấy một viên bỏng ngô đường nhiều đưa đến bên
miệng cậu: “Nè”.
Tưởng Thừa quét mắt nhìn qua bốn phía, bên cạnh không có người, cậu cấp tốc cắn viên bỏng ngô vào miệng.
“Cắn vào tay tôi rồi.” – Cố Phi nói.
“Bớt nói nhảm đi” – Tưởng Thừa nói.
Cố Phi ăn xong hai ngụm lại chọn ra hai viên đường nhiều để trên tay đưa ngược lại ra đằng sau, Tưởng Thừa cúi đầu xuống cắn bỏ vào miệng.
Nhìn có hơi ngu.
Nhưng mà… mặc dù cảm thấy bản thân mình như con hamster đần đụt được đút cho ăn, vẫn có cảm giác rất vui sướng.
Nhân viên soát vé ở phòng chiếu phim vô cùng nhàm chán nhìn đông ngó tây, nhìn thấy hai người họ bước lại sững sờ kinh ngạc, nhanh chóng ra nghênh đón: “Bên trong có bậc thang, tôi dìu cậu.”
“Không cần không cần” – Cố Phi nhanh chóng phất tay – “Tôi tự nhảy là được.”
Có lẽ vì bộ phim này không có ai xem, nhân viên soát vé quá nhàn rỗi, cuối cùng vẫn cứ cố chấp giúp bọn họ cầm bỏng ngô tới, lại xoay đầu đi đẩy xe lăn tới bậc thềm ở phía sau cùng, lúc này mới một bước đi một lần quay đầu lại mà rời khỏi.
“Loại đãi ngộ này.” – Tưởng Thừa thở dài.
“Sao không chọn hàng cuối cùng?” – Cố Phi ngồi xuống.
“… Cậu muốn làm gì hả?” – Tưởng Thừa nhìn cậu.
“Chưa nghĩ ra” – Cố Phi cười cười, chỉ chỉ vị trí sát bên trong cùng – “Cậu ngồi bên này.”
“Cậu cứ qua đó ngồi là được” – Tưởng Thừa nói – “Cái này có cái gì quan trọng.”
Cố Phi không nói gì, giơ tay phải quấn lấy băng của mình lên quơ quơ trước mặt cậu. (*)
[(*) Ts Phi muốn Thừa ngồi bên sát cánh tay không bị thương, có-thể-hành-sự của mình. Đọc đến đây muốn đạp Phi mấy phát =)))].
Tưởng Thừa trong chớp mắt hiểu ý của cậu, cũng trong chớp mắt cảm thấy tim mình đập nhanh không chịu nổi, mặt lại nóng bừng lên, giống như đặt cái lò sưởi ấm ở kế bên vậy.
Lúc Cố Phi chen qua, thân người cả hai có cọ xát một chút, cậu lại tức thì cảm thấy ngọn nguồn tội lỗi dưới thân đang có tư thế muốn tạo phản.
“Ày” – Cậu nhỏ giọng thở dài, ngồi xuống, chỉnh chỉnh lại quần.
“Anh bạn trẻ kia ơi” – Cố Phi cũng ngồi, cầm lấy đồ uống,uống một ngụm.
Tưởng Thừa nghiêng đầu nhìn cậu.
“Hiện giờ tôi vẫn đang rất bình tĩnh” – Cố Phi cũng nhìn cậu, lại nhìn thoáng qua quần của mình – “Cậu xem”.
“Tôi xem ông nội cậu!” – Tưởng Thừa quả thực muốn vung qua một đấm.
Cố Phi uống nước, nhìn về phía trước cười không nói.
“Nói thật” – Tưởng Thừa nói – “Lúc đầu tôi thật đâu có ngờ cậu lại là người như thế này”.
“Tôi cũng không ngờ tới” – Cố Phi kéo tay vịn ở giữa ghế hai người lên, xích qua bên cậu, cùng cậu ngồi sát vào nhau – “Tôi đây, một người ở xưởng thép mà người ta nghe tên đã sợ mất mật…”
“Như vậy đủ rồi” – Tưởng Thừa ngắt lời cậu, nghĩ xong lại cười – “Thật đó, em cậu ngầu hơn cậu nhiều.”
“Đừng có ý đồ với em tôi” – Cố Phi đưa tay nắm lấy tay cậu – “Chuyên tâm có ý đồ với tôi là được rồi.”
“Ờ” – Tưởng Thừa cũng nắm lấy tay của cậu.
Tay của Cố Phi rất ấm, mặc dù thời tiết bây giờ đã ấm lên, trong phòng chiếu phim cũng ấm đến mức có chút hơi nóng, nhưng cậu cảm thấy nhiệt độ từ bàn tay Cố Phi vẫn làm cậu vô cùng thoải mái.
Tưởng Thừa nhìn ra đằng sau, hàng cuối cùng không có ai cả, có điều mặc dù hàng cuối không có ai, nhưng người ở trong phòng chiếu cũng không hề ít giống như cậu đã nghĩ, đặc biệt là mấy phút trước khi tắt đèn, từng đôi một bỗng nhiên đi vào, cũng tầm hai mươi mấy người.
Vừa nhìn đã biết toàn các cặp đôi trẻ tới đây để yêu đương.
Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy có chút… vi diệu, lẫn vào trong một đám người có mục đích rõ ràng, mục đích của chính cậu và Cố Phi cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cũng may tiếp đó lại có một nhà bốn người đi vào, ngồi xuống vị trí cách hai người cậu mấy hàng ghế.
Tưởng Thừa nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết bản thân tại sao đột nhiên không có tiền đồ tới như vậy.
Cậu nhìn thoáng qua Cố Phi ở kế bên, Cố Phi đang chầm chậm ăn bỏng ngô đặt ở trên đùi, một bầu trời bình tĩnh.
“Cố Phi.” – Cậu gọi Cố Phi một tiếng.
“Ừm?” – Cố Phi xoay đầu qua.
Thật ra cậu không biết gọi một tiếng Cố Phi này là để làm gì, cậu không hề có chuyện gì muốn nói.
Lúc Cố Phi xoay đầu qua, đèn trong rạp chiếu phim đột nhiên tối đen.
Mặt của Cố Phi lập tức ẩn vào trong bóng tối, chỉ một đường viền sáng tối được vẽ ra từ gò má nhờ tia sáng hắt ra từ trên màn ảnh.
Tưởng Thừa cũng không nghĩ gì nữa, rướn người về phía trước, nhưng cậu vừa động đậy, Cố Phi đã xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Đèn vừa tắt, người ở xung quanh vẫn còn động đậy, vẫn còn người nói chuyện.
Bầu không khí trong hoàn cảnh trước mắt này vẫn không khiến người ta an tâm, nhưng Tưởng Thừa vẫn bởi vì nụ hôn này mà như ngừng thở, phản ứng của nhịp tim hơi chậm, qua được hai giây mới bắt đầu đập điên cuồng đến mức cậu cảm thấy hình ảnh Cố Phi trước mắt cũng vì thế mà lắc lư theo.
Cố Phi không tiến thêm một bước nữa, chỉ đặt môi mình nhẹ nhàng lên môi cậu, hai người đều không động đậy.
So với các loại tiếp xúc trước đây của hai người, nụ hôn thế này căn bản không tính là gì cả, hai người ma sát cũng đã ma sát qua hai lần rồi, nhưng Tưởng Thừa lại có cảm giác trước đây chưa từng có.
Với tư cách một học bá, cậu lại tìm không ra từ ngữ thích hợp để miêu tả.
Cứ thế lẳng lặng áp môi vào nhau được một lát, Tưởng Thừa dùng lưỡi liếm nhẹ lên môi của Cố Phi.
Rất ngọt.
Phim đã bắt đầu chiếu nhưng Tưởng Thừa không hề có ý muốn xem một chút nào, môi của Cố Phi vẫn còn ở đó, ẩm ướt, mang theo chút hương vị ngọt ngào của bỏng ngô vẫn còn đang chạm đầu lưỡi của cậu.
Lúc này đừng nói đến thể loại phim, cho dù có một người quen biết đứng ở bên cạnh, cậu có khả năng còn phải mấy mấy giây nữa mới có thể giật mình tỉnh giấc…
Có điều hiện thực vẫn luôn đập vào mặt.
Đây mặc dù là một bộ phim rõ ràng không hề có cái gì để dọa người, nhưng cậu chịu không nổi hiệu ứng âm hưởng tốt của phòng chiếu.
Tiếng thét chói tai đột nhiên đồng thời vang lên từ bốn phương tám hướng khiến tất cả mọi người trong phòng chiếu đều hét ra thành tiếng.
Nhịp tim vốn dĩ nhảy rất cấp bách của cậu bị một hơi rống này dọa sợ, suýt chút đã nhảy bổ luôn ra ngoài, cả thân người đang trên ghế cũng phải nảy lên một chút.
Cố Phi đoán chừng cũng bị dọa sợ quá mức, gần như cùng lúc bật nảy trên ghế với cậu.
Hai người mạnh mẽ quay đầu lại nhìn màn hình, lại nhìn nhau chăm chú trong bóng tối, cả buổi sau Cố Phi mới thấp giọng nói một câu: “Đệt, xém chút nữa làm tôi co lại.”
Tưởng Thừa ngẩn người, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, nhất thời không khống chế được, cúi đầu cắn răng bắt đầu cười.
“Có chút lòng thông cảm được hay không?” – Cố Phi nhỏ giọng nói, giọng cũng mang theo ý cười.
“Ồ” – Tưởng Thừa đáp, xoay đầu nhìn cậu, nhịn cười mà hỏi một câu – “Vậy có bị co lại hay không đó?”.
“Không” – Cố Phi nói – “Cậu có muốn…”
Tưởng Thừa cảm thấy bầu không khí trong lành trong phòng chiếu có lẽ là có độc, không thì là bỏng ngô có độc, hoặc là môi Cố Phi có độc… Dù sao triệu chứng này của cậu rõ ràng trăm phần trăm là bị trúng độc rồi.
Cậu đột nhiên đưa tay sờ qua bên Cố Phi, suýt chút hất ngã hộp bỏng ngô trên đùi của Cố Phi xuống đất.
Cố Phi vốn dĩ đang nhịn cười thì đột nhiên khựng đi, cơ thể phần nào đông cứng lại.
Lòng bàn tay của Tưởng Thừa có thể cảm nhận được, quả thực là không có bị co lại, nguyên nhân không có bị co lại có lẽ là do Cố tiểu Phi rất là kiên cường…
Cái đệt?
Tưởng Thừa mày đang làm cái gì?
Đói khát đến mức này sao! Phim vừa mới bắt đầu chưa được hai phút mà! Diễn viên phụ vừa mới xuất hiện hét được có một tiếng thôi! Còn chưa kịp chết nữa đó!
Cậu cảm thấy bàn tay đang đặt trên đũng quần của Cố Phi thật không biết nên làm thế nào.
Ngẩn ra được mấy giây, trong lúc cậu đang hạ quyết tâm dẹp bỏ mọi khó khăn, quyết đem tay thu về, Cố Phi bỗng nhiên ném hộp bỏng ngô qua ghế bên cạnh, chụp lấy tay của cậu.
“Thật sự có camera hồng ngoại à?” – Cố Phi nhấn tay cậu xuống một chút, cơ thể nghiêng qua, khẽ nói bên tai cậu.
“Không biết nữa” – Tưởng Thừa thấp giọng trả lời – “Tụi mình có cần… tém tém lại một chút không?”.
Cố Phi không lên tiếng, cơ thể trượt xuống dưới một chút, thả bàn tay đang nắm lấy tay cậu ra, không cho cậu có bất kỳ thời gian phản ứng, luồn thẳng vào trong quần cậu.
Trong đầu Tưởng Thừa tức khắc bị các loại rạp chiếu phim. avi lắp đầy, cùng Cố Phi trượt xuống một chút, cũng kéo lưng quần của Cố Phi ra.
Bộ phim vẫn đang chiếu, bởi vì thực hiện nguyên tắc “tém tém lại một chút” này, cậu và Cố Phi vẫn dựa vào nhau nhưng mặt đều hướng về phía màn hình, mắt cũng chăm chú nhìn vào màn ảnh, mặc dù Tưởng Thừa hoàn toàn không biết cô gái trên màn hình đang chạy lên chạy xuống trong căn nhà đó là để làm cái gì.
Trước mắt là hình ảnh ánh sáng đan xen lúc sáng lúc tối lay động, bộ phim ở trước mắt nhìn như hoàn toàn rỗng tuếch không giải thích được này, do não bị lửa trong cơ thể hun đốt mà trong mơ hồ thành ra có gì đó làm căng đầy cảm giác tuyệt diệu.
Điều duy nhất khiến người ta cạn lời chính là… tiếng thét chói tai.
Tiếng thét chói tai của vai phụ đã chẳng thấy tung tích, nhân vật nữ chính đã thay thế công việc dang dở của cô ta.
Liên tiếp ba tiếng thét, hai người mặc dù bởi vì mê muội giỡn trò lưu manh mà cũng chưa hoàn toàn bị dọa sợ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tay của đối phương đang siết chặt lại một chút.
“Chọn nhầm phim rồi.” – Tưởng Thừa nhắm mắt lại.
“Thừa ca.” – Cố Phi nghiêng đầu gọi cậu một tiếng.
Tưởng Thừa xoay đầu lại, Cố Phi hôn tới.