Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 87


trước sau

Hội thể thao trường học lần này, trong các lớp 12, ngoại trừ lớp 12/8 ra thì hầu như đều có người tham gia, song có điều lớp 12/8 không có người tham gia chẳng phải vì mọi người phải nỗ lực ôn tập chuẩn bị chiến đấu thi đại học, vừa hay là vì lớp 12/8 căn bản không có hạng mục gì có thể đoạt được tiếp.

Bóng rổ lần trước có thể chơi kết quả như vậy, đoán chừng đã có thể đi vào lịch sử trường học của Tứ Trung, đội tân binh phản công.

Cố Phi còn rất mong đợi hội thể thao trường, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật ba ngày hội thể thao trường, cậu bắt đầu từ chiều hôm nay đã có thể mượn phép xem thi đấu trốn học rồi, tiết tự học buổi chiều và học bù cuối tuần, tới lúc đó trong phòng học còn có thể có mười người cũng coi như là xuất hiện kỳ tích.

Mới sáng sớm, thậm chí có thể nghe thấy trong chương trình phát thanh của trường học, liên tục truyền đi báo cáo tiến triển đủ loại sự tình thi đấu, còn có các bản phát thanh của mỗi lớp gửi tới, nghe ra đều cùng một loại, Cố Phi cảm thấy lúc học tiểu học của mình nghe bản phát thanh chính là như vậy.

Trong mùa thu bầu trời cao xanh, không khí quang đãng này, Tứ Trung chúng ta nghênh đón kỳ đại hội thể thao vườn trường không biết lần thứ mấy, trên sân thể dục cờ màu tung bay, đầu người lúc nhúc, bầu không khí sôi động, mọi người đều xắn tay áo lên muốn thi thố tài năng, vì lớp của mình tranh giành vẻ vang, trên con đường thi đấu một trăm mét bên kia...

"Buổi chiều cậu không đến trường học phải không?" - Tưởng Thừa ở bên cạnh hỏi một câu.

"Ừm" - Cố Phi nghiêng đầu qua - "Mấy ngày nay tôi phải chụp một bộ ảnh, cảnh đường phố, hai ngày nay thời tiết cũng không tồi, tôi buổi chiều ra ngoài đi loanh quanh thử."

"Tạp chí à?" - Tưởng Thừa hỏi.

"Phải, một tờ tạp chí nhỏ gì đó mới mở, có biên tập tôi biết, là người từ nơi này, trước đây lúc chụp ảnh, tôi có học cùng anh ta " - Cố Phi nhỏ giọng nói - "Nói là nếu có thể dùng, số trang lần này rất nhiều, tiền cũng nhiều."

"Vậy rất tốt" - Tưởng Thừa nhìn thấy còn cao hứng hơn cậu ta - "Chủ đề gì hả?"

"Một mặt khác của thành phố công nghiệp nhỏ mà bạn không thấy được, nhà máy đóng cửa gì đó này, công nhân thất nghiệp này" - Cố Phi nói - "Tôi cảm thấy cứ giống như là đo ni đóng giày cho xưởng thép."

"Cậu ngày mai còn chụp à" - Tưởng Thừa nói - "Tôi muốn đi theo nhìn xem."

"Nhìn tôi hay là nhìn tôi chụp hình hả?" - Cố Phi hỏi.

"Nhìn cậu là chủ yếu, chụp hình thì tiện thể nhìn thử xem" - Tưởng Thừa cười cười - "Khiêm tốn chút."

Cố Phi đi theo cũng cười cười, gật gật đầu: "Được."

Chiều chủ nhật chính là tiệc liên hoan trao giải, hai ngày nay Vương Húc nhất định bắt lấy chút thời gian liền kéo Tưởng Thừa đi tập diễn, Vương Húc ở loại chuyện khoe mẽ này đặc biệt nhiệt tình cố chấp, nhất là lần này còn xuất hiện chính diện nổi trội, đối với nâng cao phần giá trị của cậu ta trong lòng Dịch Tĩnh có trợ lực rất lớn.

Cố Phi kỳ thực muốn nói - cậu nào có thời giờ đi xem chụp ảnh, chẳng qua không nói ra.

Việc này cậu vẫn luôn không cùng Tưởng Thừa đề cập qua, cứ cảm thấy một khi nói tới, thì sẽ dây dưa đến chủ đề "Cậu tại sao không chịu tham gia", không có cách nào biểu đạt chính xác suy nghĩ của bản thân, bạn trai cậu nói, việc không muốn nói ra thì tự mình giữ kín, cậu chỉ có thể trước tiên giữ kín kẽ.

Thứ sáu học bù, Tưởng Thừa không có nghỉ học, chỉ là nhìn vào chỗ ngồi của Cố Phi bỏ trống bên cạnh, trong lòng cậu có chút trống trải.

Chỗ ngồi trống trong lớp thực ra không ít, đều ở trên sân thể dục dưới lầu xem thi đấu, hoặc là kết bạn chuồn ra cổng trường đi chơi, nhưng cho dù là chỗ ngồi của cả lớp đều trống, Tưởng Thừa cũng không có cảm giác gì, mắt của cậu vẫn đổi qua lại từ bục giảng đến chỗ ngồi bên cạnh.

Có lúc ngẫm lại cũng cảm thấy rất đáng sợ, chỉ nhìn không thấy Cố Phi một ngày hai ngày như thế, cậu liền cảm thấy không làm sao thích ứng, sang năm cậu thi đại học xong, sau đó chắc vẫn sẽ là xa nhau...

Cậu không sợ yêu xa, mà lại sợ hãi thật sự một thoáng không nhìn thấy Cố Phi.

Có lẽ đây chính là lập dị cùng hoang mang của mối tình đầu nhỉ, đặc biệt là giai đoạn đầu của mối tình đầu.

Chậc.

Mối tình đầu không thành, làm cho đàn ông biến thành nương pháo*, cả ngày chỉ muốn bạn trai.

*娘炮 -nương pháo: có nghĩa là mấy người nam mà tính nữ, không liên quan đến ngoại hình, là nói đến tính cách đàn ông quá giống phụ nữ.

Bạn trai đâu?

Bạn trai đang chụp hình đấy, cả buổi sáng này cũng không biết trong đầu có nghĩ tới gì khác ngoài những thứ phác họa, ánh sáng ảnh, chọn cảnh này nọ hay không.

Điện thoại di động rung một cái.

Tưởng Thừa cúi đầu liếc mắt nhìn, Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn.

- Xem hình không

- Phí lời, xem chứ

Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn gửi mấy tấm hình qua, Tưởng Thừa liếc mắt nhìn liền ngây ngẩn cả người.

Trong hình là mấy tòa lầu tan hoang, thủy tinh vỡ dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ánh sáng lấp lánh li ti, trên tầng thượng của nóc tòa lầu rải rác đồ vật linh tinh, nhìn qua không cảm thấy bẩn, chỉ cảm thấy hiu quạnh, dưới loại ánh mặt trời này, bề mặt bức tranh bôi trét xám xịt, yên lặng không có sức sống.

Nơi này Tưởng Thừa ấn tượng sâu sắc, đây là chỗ xưởng thép lần trước nhóm não tàn nhảy lầu.

Mà vị trí Cố Phi chụp ảnh chắc là tòa lầu cậu ẩn thân ấy.

- Cậu chạy đến đó?

- Ừm, cậu xem tôi nhặt được cái gì

Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn lại gửi một tấm hình qua, trên mặt là tay duỗi ra của Cố Phi, trong lòng bàn tay đặt một hạt óc chó.

Tưởng Thừa có chút giật mình, cái này chắc là lần đó lúc cậu lấy hạt óc chó làm rớt ở trên lầu, cũng lâu lắm rồi, lại còn có thể nhặt được.

Hơn nữa...

- Tay cậu thật đẹp

- ... Trọng điểm của cậu là gì hả học bá

Tưởng Thừa tự mình cũng cười, lại nhìn bức ảnh một hồi, gửi qua một tin nhắn.

- Nhặt được mấy hạt hả?

- Hai hạt, tôi đều đã cất kỹ

- Chắc cũng hư rồi, cất cái này làm gì

- Xử lý một chút sẽ không hư, lúc nhớ cậu có thể lấy ra nhìn một chút

Tưởng Thừa dán mắt vào câu nói này nhìn cả buổi trời, lúc lão Lỗ rống Vương Húc mới đem mạch suy nghĩ của cậu bị chấn động trở lại, cậu nhanh chóng lại gửi qua một tin nhắn.

- Lúc nhớ tôi thì nhìn tôi chứ, nhìn hạt óc chó tính toán kế hoạch âm mưu gì?

- Vậy cậu bây giờ chụp một tấm gửi qua tôi nhìn xem, tôi bây giờ đang nhớ cậu

Tưởng Thừa do dự một chút, mở camera ra, mặc dù là một học bá tự luyến, nhưng cậu hiếm khi selfie một lần, nhất là selfie trên lớp, đời này cũng chưa từng làm chuyện bại não như thế.

Nhưng mà ở cùng Cố Phi, chuyện bại não cũng làm không ít, thêm một lần này cũng không việc gì, chỉ là phút chốc đem camera từ phía sau chuyển thành phía trước, nhìn thấy trên màn hình đột nhiên xuất hiện lỗ mũi cùng khuôn mặt hình thang, cậu suýt nữa đem di động đập vỡ rồi.

Bi dọa bật ngửa.

Thứ camera trước này quả thực là ám khí hoàn mỹ.

Sau khi định thần lại, cậu đem di động cầm tới trên mặt bàn, tuy rằng không thường selfie, nhưng góc độ nào của mình tương đối đẹp trai, cậu vẫn là rất rõ ràng, cả hàng cuối cùng hiện tại chỉ có một mình cậu, cũng không cần lo lắng bị ai phát hiện.

Đối diện ống kính, sau khi điều chỉnh tốt góc độ, cậu ấn nút chụp một cái.

Răng rắc.

Bởi vì lão Lỗ mới vừa rống người xong, cho nên số ít người còn lại trong phòng học có lẽ yên tĩnh hơn so với bình thường, tiếng răng rắc này ở trong lỗ tai của bản thân Tưởng Thừa như là tiếng sấm sét.

Két ầm ầm ình ình!

Kít rù rì rù rì!

Tuy rằng ở trong tai bạn học khác chắc cũng không coi là âm thanh quá lớn, nhưng mà lúc âm thanh vang lên, vẫn có hơn mấy người quay đầu lại.

Tưởng Thừa nhanh chóng đem di động đè tới trên bàn, một mặt hờ hững nhìn về phía trước.

Chu Kính vào lúc này quay đầu qua: "Tưởng Thừa, này, Tưởng Thừa cậu tự..."

Tưởng Thừa cảm thấy mình rõ là không nên xem nhẹ Chu Kính, lấy tư cách là một người bàn trước, còn là người bàn trước vô cùng rảnh rỗi, Chu Kính không quay đầu hỏi một câu vậy cũng không phải Chu Kính nữa.

Tưởng Thừa tiện tay cầm quyển sách tiếng Anh đập vào cậu ta một cái trước khi cậu ta nói xong: "Im miệng."

"Tôi!" - Chu Kính ngẩn người, đầy mặt kinh ngạc.

"Chu Kính!" - Lão Lỗ rống lên một tiếng - "Em làm cái gì! Tiếp cận học bá học tập đúng không! Vỗ tay cho em! Tới đây! Em đứng lên, đứng cạnh Tưởng Thừa, đứng lên theo học tập thế nào!"

Chu Kính nhanh chóng quay người nằm bò đến trên bàn, bắt đầu múa bút thành văn.

- Quý trọng cho tốt tấm ảnh không dễ dàng có này

Tưởng Thừa cũng không có không biết xấu hổ mà nhìn kỹ càng lại tấm hình selfie chụp thành cái dạng gì, trực tiếp gửi qua cho Cố Phi, sau đó thò tay tới trong hộc bàn của Cố Phi mò ra viên chocolate, ném tới phía trước trên bàn Chu Kính.

- Thừa ca, trình độ này của cậu cũng chỉ selfie bản thân mình được, chụp mặt ai khác chắc đỡ không nổi

- Quỷ nịnh nọt

Cố Phi ngừng một lát mới lại gửi tấm hình qua đây.

Tưởng Thừa vừa nhìn liền nhanh chóng đem bức ảnh lưu đến trong thư mục tên "Cố Phi Phi" trong điện thoại di động.

Đây là một tấm ngược sáng cắt bóng, mặt nghiêng của Cố Phi, tuy rằng không thấy rõ biểu cảm, nhưng mà trong một tấm ngược sáng, sống mũi của Cố Phi rất thẳng, quai hàm xinh đẹp, còn có một cụm quầng sáng nhỏ tỏa ra ở giữa môi...

Selfie của cậu với selfie của Cố Phi vừa so sánh liền giống như bán hàng online bị review ảnh thật, không thể nhìn thẳng. 

Tất nhiên, suy cho cùng Cố Phi dùng cũng là máy ảnh DSLR.

Buổi trưa Cố Phi còn đang chụp ảnh, gửi một tin nhắn báo cáo tiến trình một chút, Tưởng Thừa nhìn kế hoạch này của cậu ta, cơm tối có thể kết thúc là tốt lắm rồi.

Có điều là buổi trưa cậu cũng không có cách nào cùng Cố Phi ăn với nhau, Vương Húc theo tiếng chuông đã lủi đến bên cạnh cậu: "Đi thôi đi thôi, tôi ngồi phí cả buổi sáng này chỉ để buổi trưa cùng cậu luyện tập hai tiếng đồng hồ đấy."

"Không phải là vì nhìn Dịch Tĩnh sao?" - Tưởng Thừa đem sách xếp gọn gàng, đứng lên.

Sách cùng tài liệu trên bàn đã chồng đến bên kia của Cố Phi, đừng nói cả lớp, ngay cả toàn bộ lớp 12, người xếp bàn học thành như vậy cũng không vượt quá hai mươi người.

Trước đó, Phan Trí ở trong vòng bạn bè gửi qua một đống ảnh, ca thán cuộc sống đọc sách lớp 12 của cậu ta bi thảm, trong phòng học trên từng cái bàn bày ra chồng chất sách vở và tài liệu thậm chí che lấp hết người, khiến trong lòng Tưởng Thừa khẩn trương một hồi.

Nhìn lại phòng học lớp 12/8 một chút, bàn của cậu đặc biệt khiến người khác chú ý, đoán chừng không biết còn tưởng là sách của cả lớp đều chồng lên bàn của cậu.

"Đây là cơ hội cuối cùng của tôi" - Vương Húc nhìn cậu - "Cậu đây là học bá kiêm soái ca, nói chung là không thể lĩnh hội được tâm tình của tôi."

"Đi thôi" - Tưởng Thừa nói - "Tranh thủ thời gian, buổi chiều tôi còn phải đọc sách."

"Không phải tôi nói chứ, Tưởng Thừa" - Vương Húc đi theo phía sau cậu ra phòng học - "Cậu vẫn phải luôn liều mạng như vậy tới khi thi đại học sao? Còn có hơn nửa năm cơ, đổi lại là tôi chắc chắn sụp đổ đấy.."

"Cho nên cậu không phải tôi nha." - Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta.

Bản nhạc đã không có vấn đề gì, Vương Húc vì mục đích khoe mẽ lần này lấy ra chuyên tâm cùng trí tuệ của cả đời, đã có thể phối hợp chính xác cùng Tưởng Thừa, thậm chí tự mình thêm đất diễn cho bản thân, ngoại trừ hợp âm của Tưởng Thừa đưa cho cậu ta, cậu ta còn thêm một đoạn nhạc dạo.

"Ngày mai đừng căng thẳng" - Vương Húc nói - "Vừa căng thẳng liền sẽ phạm sai lầm, nếu như ngày mai lúc tôi đàn đoạn này cậu không tìm được chỗ tiến vào, tôi cho cậu ánh mắt."

"Không cần" - Tưởng Thừa thở dài - "Tôi không cần lỗ tai nghe cũng biết nên tiến vào lúc nào."

"Khoác lác đi." - Vương Húc cả mặt xem thường.

"Đừng đối chọi với tôi" - Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta - "Chịu phục là được."

"Mịa kiếp" - Vương Húc chửi thề xong lại không biết nên nói cái gì, tay ở trên dây đàn gảy gảy xuống mấy cái, lại vừa giương mắt, rất hưng phấn nói một câu - "Nè, ngày mai bảo Cố Phi cầm camera xịn của cậu ta chụp cho mấy tấm hình đi?"

"Hả?" - Tưởng Thừa ngẩn người.

Vương Húc không nói, cậu tuyệt nhiên không nghĩ tới chuyện này, thế nhưng... chuyện Cố Phi không muốn tham gia, cậu một mình một người tham gia, còn cùng người khác hợp tác, sau đó bảo Cố Phi tới chụp hình?

Mặc dù cậu cảm thấy chuyện này đầu tiên là bởi vì Cố Phi không chịu tới, nhưng nếu bảo cậu mở miệng kêu Cố Phi chụp hình, cậu lại đích thật vẫn không mở miệng ra được.

"Trường học sẽ có người chụp ảnh chứ?" - Tưởng Thừa nói - "Lão Từ kích động như vậy, thầy ấy đoán chừng cũng có chụp ảnh."

"Camera của trường học nào có thể so với camera của cậu ta chứ" - Vương Húc nói - "Camera ấy của cậu ta cũng chỉ mua để làm ra vẻ ghê gớm, bình thường cũng không thấy cậu ta chụp ra được thứ gì, cơ hội tốt như vậy, vừa hoạt động camera một chút ấy mà."

"... Nói sau đi" - Tưởng Thừa suy nghĩ một chút - "Loại chuyện diễn tấu này, trạng thái động so với trạng thái tĩnh đáng xem hơn, âm nhạc, diễn tấu, kết hợp lại mới có thể thể hiện ra cảm xúc, cơ hội cậu chủ yếu thể hiện không phải là chụp hình, là sân khấu ngay lúc đó."

"Chà, như vậy à?" - Vương Húc có chút mờ mịt.

"Dịch Tĩnh ngồi ở dưới sân khấu" - Tưởng Thừa nói - "Cậu nói sau đó cậu cầm mấy tấm hình, cậu ấy xem sao? Nhìn có thể thấy cũng nghe không thấy, cậu ấy ở sân khấu trực tiếp nhìn cậu, không phải càng quan trọng sao?"

"A đúng đấy! Cậu ấy ngồi phía dưới xem nhỉ!" - Vương Húc vỗ đùi - "Tôi đệt! Cậu ấy ở phía dưới xem đấy!"

"... Cậu không phải vẫn luôn không nghĩ tới việc này chứ?" - Tưởng Thừa cảm thấy lúc này thò tay tới gõ trên đầu Vương Húc mấy lần đoán chừng có thể nghe được tiếng vang.

"Tôi vẫn luôn biết nhá, nhưng mà đột nhiên vừa nói như thế" - Vương Húc liền chà xát chân - "Có chút căng thẳng, không, có chút hưng phấn."

"Lại luyện một lần nữa, tôi phải đi đọc sách." - Tưởng Thừa thở dài.

Buổi chiều không có sắp xếp môn chính gì, đều là tự học, giáo viên ngồi ở trên bục giảng, chờ người đưa câu hỏi, nhưng dưới tình huống bình thường cũng chỉ có Dịch Tĩnh cùng một hai người đi lên để hỏi, thầy giáo cô đơn lạnh lẽo như tuyết.

Tưởng Thừa cũng đi lên hỏi qua mấy lần, có điều hôm nay cậu không hỏi, nằm nhoài trên bàn học thuộc lòng.

Nửa bộ não học thuộc lòng, nửa bộ não suy nghĩ vẩn vơ.

Dịch Tĩnh sẽ ở dưới khán đài xem Vương Húc cố gắng dốc toàn lực, nhìn giống như khoe
mẽ, sự thực một lần biểu diễn chỉ vì khiến cô ấy nhìn thấy được, rất lãng mạn.

Cố Phi cũng sẽ ngồi ở dưới đài chứ, mặc dù không tham gia, nhưng xem một chút thì vẫn sẽ đến.

Chỉ là Cố Phi sẽ dùng vẻ mặt gì, tâm trạng thế nào ngồi ở chỗ đó, cậu lại hoàn toàn đoán không được.

Cậu chưa từng làm qua chuyện như vậy.

Cố Phi hẳn là cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Một kỷ niệm nhỏ đi, năm ấy tôi đàn ca khúc của cậu, năm ấy cậu là khán giả của tôi.

"Tiết mục của các em xếp vào thứ ba" - Lão Từ cầm tờ chương trình biểu diễn cho Tưởng Thừa nhìn một chút - "Tiết mục của lớp 12 đều sắp xếp ở phần trước, đừng căng thẳng, lát nữa thể hiện tốt một chút!"

"Vâng." - Tưởng Thừa liếc nhanh lên tờ chương trình biểu diễn, hai tiết mục đầu, một cái hợp xướng, một cái đơn ca.

Còn có một tiếng nữa, trong hội trường trường học đều đã bố trí xong xuôi, học sinh các lớp cũng đều bắt đầu theo thứ tự đi vào hội trường.

Tưởng Thừa ngồi ở trong phòng học, liếc mắt nhìn Vương Húc ngồi đối diện cậu, người có tiết mục không cần cùng với khán giả tiến vào hội trường, đều đứng ở bên ngoài hội trường, gần tới lượt mới đi hậu trường chờ.

"Bọn họ vào hết hội trường chúng ta liền đi qua thì phải?" - Vương Húc hỏi.

"Ừm." - Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Quần áo của tôi thế nào?" - Vương Húc kéo kéo T-shirt trên người mình, một con rồng lớn nhũ bạc có thể lấp lánh làm mù mắt của Tưởng Thừa.

"Ừm." - Tưởng Thừa gật đầu, cậu không có đồng ý cùng Vương Húc mặc kiểu giống nhau, chỉ mặc quần áo bình thường, một bộ T-shirt màu trắng cùng quần jean, Vương Húc còn ghét bỏ nửa ngày, cảm giác cậu ăn mặc quá không có phong cách.

"Cần trang điểm hay không?" - Vương Húc đột nhiên hỏi - "Lát nữa trên sân khấu đèn vừa chiếu, sẽ lộ ra thần sắc không tốt của tôi hay không?"

"Cút." - Tưởng Thừa đơn giản trả lời.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn.

- Tôi đến hội trường rồi, các cậu lượt thứ mấy?

- Lượt thứ ba

Trả lời tin nhắn cho Cố Phi xong, Tưởng Thừa đứng lên, rất nhẹ nhàng mà nhảy một cái: "Đi thôi, đội trưởng."

Bên trong hội trường đã ngồi đầy học sinh, loa bên trong phát âm nhạc, Tứ Trung thành tích không giỏi, làm những việc này không ngờ lại rất ra dáng vẻ, Tưởng Thừa còn nhìn thấy trên sân khấu có người đang thử đuổi theo ánh sáng.

"Tôi căng thẳng." - Vương Húc nói.

"Lên sân khấu rồi thì không căng thẳng nữa." - Tưởng Thừa đi tới cửa hội trường, ngó bên trong nhìn một chút, cũng không cần nhìn lần thứ hai, cậu đã thấy Cố Phi ngồi ở ghế khán giả hàng thứ ba, vị trí gần cửa nhất.

Cố Phi cũng nhìn thấy cậu, hướng về cậu khẽ cong khóe miệng.

Tưởng Thừa lùi tới bên ngoài hội trường, vừa quay người liền bị người của phòng báo chí trường chụp hình ngay mặt liên tục.

Tiếp theo chính là mấy nữ sinh bên cạnh vẫn chờ lên sân khấu cầm di động hướng vào cậu quay chụp liên tục, cậu không thể không lách tới phía sau Vương Húc.

Lúc tiết mục thứ nhất bắt đầu biểu diễn, Tưởng Thừa cùng Vương Húc tiến vào hội trường.

"Trời ơi, tôi đệt, nhiều người như vậy." - Vương Húc nhỏ giọng nói một câu.

Tưởng Thừa nhìn lướt qua ghế khán giả bên kia, một đám lớn đông đen, lúc ở cửa nhìn Cố Phi, cậu cũng không có chú ý đến bên trong nhiều người như vậy, hiện tại lúc này vừa nhìn qua, cậu mới cảm giác được có chút áp lực.

Cậu khẩn trương lại nhìn sang hướng vị trí của Cố Phi, Cố Phi đang cầm điện thoại di động hướng về cậu bên này, đoán chừng là đang quay video, vốn dĩ Tưởng Thừa còn có chút thất vọng cái tên này không mang máy ảnh DSLR để quay chụp, nhưng cậu lập tức liền phát hiện, máy ảnh DSLR của Cố Phi đang trên tay của Dịch Tĩnh ngồi ở bên cạnh cậu ta.

Dịch Tĩnh đang hết sức chăm chú mà hướng về bọn họ chụp.

Tưởng Thừa cười cười.

Cố Phi dựng thẳng ngón tay cái với cậu.

Hậu trường không ít người, lão Từ cũng ở đó, đang cùng thầy phụ trách âm thanh nói chuyện, Tưởng Thừa cảm giác lần này lão Từ cũng là toàn tâm tập trung tinh thần, những gì trên sân khấu của hội diễn văn nghệ Tứ Trung hay là chữ lớn gì đó nhất định là lão Từ viết, lúc này lại ở hậu trường bận rộn đủ việc.

"Từ tổng!" - Vương Húc vừa thấy lão Từ liền như thấy người thân nhào tới - "Em căng thẳng."

"Đừng căng thẳng đừng căng thẳng" - Lão Từ vỗ vỗ cậu ta - "Các trò luyện tập tiết mục thầy đều nghe rất nhiều lần rồi, một chút vấn đề cũng không có, vô cùng hoàn mỹ, theo lúc thường luyện tập tiết mục như vậy là được!"

Tưởng Thừa vốn là không căng thẳng như thế, Vương Húc lúc này liên tục qua lại cường điệu, làm cho cậu cũng có chút khẩn trương theo, vô thức mà sờ sờ túi muốn lấy điếu thuốc, may mà trong túi chẳng có cái gì cả.

"Thế nào?" - Lão Lỗ không biết từ đâu cũng hiện ra, trên cổ còn đeo thẻ nhân viên công tác - "Các em là lượt thứ ba nhỉ?"

"Dạ." - Tưởng Thừa gật gật đầu, một cái trường biểu diễn tệ hại lại còn có thẻ công tác? Lão Lỗ còn quy củ mà đeo vào như vậy... Cậu tức thì có chút buồn cười, ngay tức khắc lại không căng thẳng nữa.

"Trường học chúng ta trước đây còn chưa từng có người đàn piano đâu" - Lão Lỗ nói - "Tưởng Thừa đây là người đầu tiên đấy."

"Vậy cũng chưa từng có đàn ghi ta đâu." - Vương Húc ở bên cạnh có chút không phục.

"Có, rất nhiều người đấy" - Lão Lỗ nói, suy nghĩ một chút thầy ấy lại vỗ vỗ vai của Vương Húc - "Có điều dương cầm cùng đàn ghi ta, là lần đầu tiên."

Vương Húc hài lòng nở nụ cười.

"Vừa nãy thầy thấy Dịch Tĩnh cầm cái máy ảnh DSLR, cầm camera tốt như vậy làm sao chỉ ở ghế khán giả chụp chứ" - Lão Lỗ có chút bất mãn ý, "Một lát nữa, lúc các em lên, thầy bảo em ấy lên sân khấu chụp cho các em."

"Được! Được!" - Vương Húc tức thì cười tươi như hoa.

Tiết mục thứ nhất, đại hợp xướng hát xong, hai người dẫn chương trình trang điểm lộng lẫy đi lên nói một mẩu truyện cười không buồn cười chút nào, sau đó giới thiệu tiết mục tiếp theo là đơn ca.

Phía dưới vang lên một tràng tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai, Tưởng Thừa lúc này mới phát hiện đi lên ca hát lại là đầu lợn rừng.

Vừa mở miệng, tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai ở phía dưới lại nổi dậy, Tưởng Thừa thở dài, chỉ trình độ này cũng có thể có hiệu quả như vậy, lát nữa cậu cùng Vương Húc đi lên... Chà chà.

"Tưởng Thừa lớp các thầy là chơi piano hả?" - Một giáo viên cùng lão Từ ở bên cạnh luyên thuyên.

"Phải đấy" - Lão Từ rất vui vẻ mà đáp lời - "Vương Húc gảy đàn ghita."

"Không tồi nhỉ, Tưởng Thừa còn soạn nhạc?" – Giáo viên đó nhìn xem tờ chương trình biểu diễn.

"Đúng" - Trên mặt lão Từ cười ra hoa không nhỏ hơn so với Vương Húc, hạ thấp giọng nói với giáo viên kia - "Bài nhạc là Cố Phi lớp chúng tôi viết."

"Ồ?" - Thầy giáo đó hơi kinh ngạc - "Tụi trẻ bây giờ, thật là không đơn giản."

Tưởng Thừa nhíu mày liếc nhìn lão Từ bên kia, nhưng thầy ấy cùng giáo viên kia đã nói chuyện tới cái khác rồi, Tưởng Thừa cũng đành không nói cái gì nữa.

"Này Tưởng Thừa" - Người nữ dẫn chương trình đang đứng ở bên cạnh đối diện cái gương nhỏ dặm lại trang điểm gọi cậu một tiếng, cười nói - ""Lần này tôi còn tưởng là cậu và Cố Phi sẽ cùng nhau ra mắt tiết mục đấy.""

"Cố Phi khi nào từng tham gia những chuyện này" - Vương Húc tiếp lời - "Ai gọi cũng bất động."

"Ui chao, thật muốn nghe cậu ta hát bài nào đó." - Người nữ dẫn chương trình cả mặt tiếc nuối, đoán chừng là lớp khác, fan của Cố Phi, trang điểm quá đậm, Tưởng Thừa cũng không nhận ra được là ai.

Trang điểm không đậm, cậu thực ra cũng không nhận ra được, cho dù người lớp 12/8, cậu bây giờ cũng còn chưa nhận biết hết toàn bộ.

Dưới đài lần thứ hai truyền đến tiếng vỗ tay, Đầu lợn rừng hát xong.

"Các cậu chuẩn bị" - Người nữ dẫn chương trình nhấc váy vừa đi ra cửa sân khấu vừa nhắc nhở hai cậu - "Cố lên nha Tưởng Thừa!"

"Tôi đâu?" - Vương Húc hỏi.

Người nữ dẫn chương trình không quay đầu để ý cậu ta, đi thẳng lên sân khấu.

"Khỉ thật?" - Vương Húc có chút khó chịu.

"Cố lên" - Tưởng Thừa vỗ vỗ cánh tay của Vương Húc, nhìn qua bên cạnh nhấc nhấc cằm - "Dịch Tĩnh đến rồi."

Vương Húc vừa quay đầu, nhìn thấy Dịch Tĩnh mang camera từ cửa hậu trường đi vào, tức khắc nhảy tại chỗ một cái: "Tưởng Thừa, cậu lát nữa đừng kéo chân sau tôi đấy."

"Được." - Tưởng Thừa cười cười.

Trên sân khấu người nữ dẫn chương trình nói vài câu lảm nhảm sau đó bắt đầu thông báo tiết mục: "Tiết mục sau đây là một tiết mục rất đặc biệt nha, trường học của chúng ta trước giờ chưa từng có hình thức biểu diễn như vậy đấy, kết hợp giữa piano cùng đàn ghi-ta, mọi người muốn nghe thử là loại cảm giác gì hay không nhỉ?"

Tưởng Thừa thở dài, thậm chí nghĩ một lát theo nói với cô ấy - dương cầm cùng đàn ghi ta thuộc về phối hợp quá thông thường của đường phố.

Dưới đài tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô rõ rành rành nhiệt liệt hơn không ít so với lúc trước Đầu lợn rừng lên sân khấu, một điểm này vẫn là khiến Tưởng Thừa rất thoải mái.

"Như thế liền cho chúng ta cùng thưởng thức đi, tiết mục đến từ lớp 12/8 《 Tát dã 》, diễn tấu piano, soạn nhạc, Tưởng Thừa, diễn tấu đàn ghi-ta, Vương Húc..."

Tưởng Thừa nhắm mắt lại lấy lại bình tĩnh.

Trong tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt gió vẫn luôn không ngừng, người nữ dẫn chương trình lại bổ sung một câu: "Sáng tác, Cố Phi."

Trong hội trường trước tiên là có chút yên lặng, tiếp đó liền bùng nổ ra một trận vỗ tay điên cuồng cùng tiếng rú hét cơ hồ có thể đem nóc nhà hất tung rớt xuống.

Tưởng Thừa mở choàng mắt, sững một giây sau đó cậu vơ lấy tờ chương trình biểu diễn thả ở trên bàn bên cạnh.

Soạn nhạc, diễn tấu piano: Tưởng Thừa

Đàn ghi ta: Vương Húc

Chẳng hề có hàng chữ thứ ba.

"Chuyện gì đã xảy ra!" - Tưởng Thừa quay đầu trừng lão Từ, đè thấp giọng hỏi.

Lão Từ cũng sửng sốt: "Thầy không biết a."

"Tưởng Thừa" - Vương Húc kéo cậu một cái - "Lên sân khấu."

Tưởng Thừa không biết hiện tại tâm trạng của mình là dạng gì, lúc cùng người nữ dẫn chương trình lướt qua vai nhìn thấy ý cười trên mặt cô ta, Tưởng Thừa lần đầu tiên có một loại kích động muốn đánh nữ sinh.

Cậu không biết nguyên nhân Cố Phi không chịu tham gia tiết mục là gì, nhưng mà mình đàn bài nhạc của cậu ta, Cố Phi chắc sẽ không có ý kiến gì cả, nhưng bây giờ đột nhiên thêm vào sáng tác Cố Phi...

Những tư tưởng không xác định cùng bất an ấy khiến tay cậu cũng có chút lạnh lẽo, cậu không biết Cố Phi đối với chuyện như thế này sẽ có phản ứng gì.

Lúc cậu đang đi theo phía sau Vương Húc lên sân khấu, phản ứng dưới đài có chút nhiệt liệt cậu đã không thể nào lĩnh hội được, chỉ rất nhanh hướng chỗ của Cố Phi ngồi quét mắt lướt qua.

Tiếp đó cả người cậu đều bỗng nhiên nặng trĩu.

Chỗ ngồi trống rỗng, Cố Phi đi rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện