Đem tiền để ở chỗ Cố Phi bảo quản, sau này lúc Cố Phi cần tiền, nói tiền của tôi đó cậu dùng trước đi, so với nói chỗ tôi có tiền cầm đi đi, có lẽ càng thuận lý thành chương hơn, Cố Phi cũng càng dễ dàng tiếp nhận một chút.
Tiền trong thẻ của mình cũng gần đủ, cuối cùng, các loại học phí, phí tài liệu, phí sinh hoạt trong gần một năm này, thêm chi phí lên đại học năm nhất, căn bản là đủ, tiền thừa ra có thể cho Cố Phi.
Thế nhưng cậu vừa mới mở miệng một cái, tính toán nhỏ này liền bị Cố Phi nhìn thấu, Cố Phi không nói ra, nhưng cũng không lại tiếp tục nói tiếp, Tưởng Thừa cũng không tiện đề cập nữa.
Buổi tối Cố Phi còn phải chỉnh sửa ảnh, không thể đi phòng thuê "cùng cậu ôn tập", Tưởng Thừa đứng ở giao lộ, nhìn Cố Phi, còn có Cố Miểu giẫm ván trượt bên cạnh cậu ta, có chút xuất thần.
Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, hoặc buồn hoặc vui hoặc bất đắc dĩ, không qua lại sâu nặng, cậu mãi mãi cũng không biết việc ngụy trang trong trái tim của mỗi một người trải qua, trong từng cánh cửa sáng đèn có đang than thở hay không.
Cố Phi quay đầu lại mấy lần, vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu có thể chấm dứt tiễn đưa bằng ánh mắt, cậu vẫn cứ đứng cũng không chuyển động.
Mãi cho đến khi Cố Phi gọi điện thoại lại cho cậu: "Cậu có phải đau lưng hay không."
"Không" - Tưởng Thừa nở nụ cười - "Tôi nhìn một lát không được sao?"
"Cậu thấy đó, tôi cũng gần đi hết đường rồi" - Cố Phi nói - "Trở về đi, cậu không phải còn muốn đọc sách à."
"Cậu vừa nói như thế" - Tưởng Thừa thở dài - "Tôi đột nhiên liền rất căng thẳng."
"Vậy tôi không nói" - Cố Phi nói - "Cậu nhìn một lát nữa đi, tôi còn có năm mét nữa là quẹo rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Thừa cười tiếp tục nhìn theo hình dáng đã sắp không thấy rõ của Cố Phi, lúc Cố Phi quẹo lại vẫy cánh tay một cái với cậu, giống như là hôn gió.
Tưởng Thừa nhìn nhìn xung quanh không có ai, cũng vung cánh tay một cái đáp trả cái hôn gió.
Trở lại trong phòng, Tưởng Thừa cảm thấy mình đã giống như một cỗ máy hoạt động có quy luật, tắm rửa thu dọn, ngồi tới trước bàn học, làm xong bài tập, sau đó dựa theo kế hoạch trong đầu bắt đầu đọc sách ôn tập.
Đề phải làm, sách phải thuộc lòng, cậu không giống như rất nhiều người sẽ đem kế hoạch ôn tập thử liệt kê như thế, cậu đều chỉ là ghi nhớ ở trong đầu, mỗi ngày phải làm cái gì, hôm qua làm cái gì, chỗ nào có vấn đề, hôm nay phải làm cái gì, cái nào có thể giữ lại đến ngày mai...
Trong sách lật ra đủ loại đường nét màu sắc vạch ra cứ giống như bản mật mã, chỉ có mình mới biết ý nghĩa mỗi loại màu sắc là cái gì, còn có tập ghi chép.
Tưởng Thừa mở tập ghi chép của mình ra, ghi chép của cậu làm rất giản lược, rất nhiều nội dung cậu đều chỉ làm dấu nhắc nhở, tự mình theo nhắc nhở nghĩ một chút có thể nhớ tới là được, lại thêm kiểu chữ này... Ghi chép của cậu sau này tốt nghiệp phỏng chừng tặng không cũng không ai muốn, thiên thư.
Cái chữ này thật là.
Tưởng Thừa vừa học thuộc lòng, vừa thuận tay viết vào trên giấy, theo dòng suy nghĩ viết xuống một số câu chữ then chốt, coi như là luyện chữ.
Nếu như nói tới chữ, không ngờ có được một chút tiến bộ, cậu bây giờ ít nhất có thể kiểm soát bản thân không được viết liên tục dưới tình huống chữ viết quá mức xấu như vậy.
Vừa viết vừa vẽ, tuy rằng xấu, dù sao cũng có thể nhận ra được là cái thứ gì.
Trên bàn để một quyển tập ghi chép của bạn học Cố Phi cầm tới, Tưởng Thừa cầm qua mở ra xem thử, cái gọi là tập ghi chép của Cố Phi, căn bản là tập vở mới trống không, mỗi một tiết học đều cầm quyển vở này để ở trên bàn, làm bộ làm tịch xem như là cho thầy cô một chút thể diện.
Quyển vở này có lẽ nếu cậu nhớ không nhầm, từ lúc vào học kỳ, Cố Phi đã và đang dùng rồi, đến bây giờ... cũng đã dùng bảy-tám trang, mỗi trang đại khái viết tới mười hàng chữ.
Tưởng Thừa trước đây chưa từng lật qua vở ghi chép của Cố Phi, ngày hôm nay mới lần đầu tiên nhìn rõ ở trong cuốn vở của Cố Phi viết được là cái gì, vừa mới nhìn một câu, cậu liền cười vui vẻ.
Giọng lão Lỗ như chuông lớn, so với chuông tan học còn nâng cao tinh thần hơn.
Buồn ngủ.
Rất buồn ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ ngủ.
Không qua được màn này.
Lý Viêm vượt qua màn 12, tên khốn.
Quên mang bảo bối sạc pin.
Ăn bánh nhân thịt.
Không ăn mì không ăn mì mì mì không.
Sinh sản dân số, thay đổi thế hệ dân số, sinh ra, chết đi.
Tưởng Thừa nhướng nhướng lông mày, đối với việc lại có thể nhìn thấy thứ liên quan với nội dung lên lớp có hơi giật mình, có lẽ là lúc nằm bò trên bàn không chuyện gì làm nên ghi lại.
Song chỉ có câu này, với lại phía sau câu này chính là dùng bút bôi ra vòng tròn lung ta lung tung, vừa nhìn chính là thất thần vô ý thức vẽ loạn ra.
Thưởng thức xong "ghi chép" của Cố Phi, Tưởng Thừa lười biếng duỗi lưng, tiếp tục học thuộc lòng.
Cảm thấy cần khuyến khích Cố Phi viết nhiều ghi chép như vậy, cậu xem xong cảm giác tâm trạng rất tốt, tinh thần được phấn chấn một lúc, lúc nghỉ ngơi liếc nhìn mấy cái, đoán chừng vào lúc này ngồi tới ba giờ sáng cũng không thành vấn đề.
Đầu Cố Phi cắm tới trước bàn một cái, cả mặt mạnh mẽ đập lên bàn phím.
"Chết tiệt!" - Cậu mắng một câu, mũi đau nhức một hồi, bụm vào một hồi lâu cũng không trở lại bình thường.
Bình thường cậu chỉnh sửa ảnh đến nửa đêm cũng sẽ không buồn ngủ thành như vậy, thế mà hôm nay trong tay còn cầm chuột đã ngủ gục, mà còn ngủ đến sâu như thế, lúc mặt đập bàn phím quả thực là cả ý thức đều xuất thần.
Thế nhưng loại buồn ngủ này không giống với lúc bình thường lên lớp mệt mỏi muốn ngủ nếu không chơi di động lập tức có thể ngủ mất, không giống với loại buồn ngủ mệt mỏi một ngày còn phải cùng Cố Miểu chơi ván trượt hoặc là cãi nhau với mẹ.
Có lẽ là loại phát tiết sau đó thả lỏng đi.
Sau khi mũi bình thường lại cậu lại sờ sờ bàn phím, sống mũi thẳng rất đẹp trai như vậy, chưa chắc có thể đem bàn phím đập hư đâu.
Ngày hôm nay quả thực... xem như là phát tiết đi, nhiều năm như thế tới nay lần đầu tiên cậu nói ra suy nghĩ chân thật của bản thân với người khác, lần đầu tiên khóc đến buông thả và không mảy may giữ lại với người khác như vậy., mặc dù là bị Tưởng Thừa "dồn ép" ra, nhưng vẫn cảm thấy đột nhiên buông lỏng một hồi.
Cứ giống như là lúc vượt vách, cậu không biết mình đến cùng có thể nhảy qua hay không, là sẽ rơi xuống phía trước, hay là rơi xuống dưới lầu, cũng không biết lúc cậu rơi xuống đất sẽ bình an vô sự, hay là sẽ té gãy chân.
Bước chân ra là khó khăn nhất, nhảy ra ngoài liền sẽ đột nhiên thoải mái, về những phỏng đoán tiếp theo sẽ như thế nào tất cả đều tan biến.
Mở miệng là khó khăn nhất, một khi nói ra câu thứ nhất, thì đã không có gánh nặng gì cả.
Về tương lai vẫn khó giải như cũ, nói ra e rằng chỉ là loại suy nghĩ làm cho đối phương thêm phiền não, cũng đều rỗng tuếch.
Ngày mai... Cố Phi lấy di động ra chọn mở tieba của Tứ Trung, phân vân một chút nhưng mà vẫn đóng lại, khỏi cần phải chờ đến ngày mai, buổi chiều hôm nay bắt đầu, tieba thì chắc là đã nổ tung rồi.
Người của Tứ Trung mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, mỗi ngày các loại thảo luận nhiều vô kể, đến cả thầy cô yêu nhau cũng sẽ có người mở bài đăng đánh cuộc sẽ chia tay hay không, bao lâu thì chia tay.
Tin tức "Cố Phi có khả năng sáng tác nhạc" như vậy, dự đoán có thể thảo luận một tuần lễ.
Ngày hôm nay, lúc cậu rời khỏi hội trường, nghĩ tới phản ứng của Tưởng Thừa, cậu không muốn để cho Tưởng Thừa thất vọng, chỉ là ở trong tieba bị đủ loại người cảm thán cậu có thể coi như không nhìn thấy, nhưng mà lúc ánh mắt của tất cả mọi người đang kinh ngạc cảm khái nhìn qua hướng về cậu bên này, cậu vẫn có chút ngồi không nổi.
Cố Phi lại có thể cừ khôi như vậy! Cố Phi lại có thể giỏi như thế!
Loại cảm giác không ngừng bị nhắc đến quả thực là không dễ chịu, hơn nữa cậu nhiều năm như vậy đã quen tránh né ánh mắt, "sáng tác Cố Phi" - trong nháy mắt bốn chữ nhảy ra, cậu có một loại sợ hãi bị xé rách.
Không lo nghĩ tới nếu như Tưởng Thừa nhìn thấy cậu rời khỏi sẽ có cảm thụ gì, gần như là vào cùng lúc đó cậu đã chạy trốn ra khỏi hội trường.
Cậu biết rõ Tưởng Thừa chuẩn bị tiết mục này chuẩn bị bao lâu, lại có bao nhiêu dụng tâm, cậu cũng không dám tưởng tượng Tưởng Thừa liếc mắt nhìn thấy chỗ ngồi của cậu trống rỗng thì sẽ có bao nhiêu thất vọng.
Lúc Tưởng Thừa ở bờ sông gào lên với cậu, cậu không có một chút tức giận, cũng không có một chút khó chịu nào, có chăng là cam chịu, còn có đau lòng.
Đau lòng Tưởng Thừa muốn bắt lấy cậu, giống như muốn bắt lấy một điểm dựa cuối cùng, nhưng mà chung quy cũng không thể chiếm được, khiến một chút cảm giác an toàn trong tim cậu ta thật sự sụp đổ.
Cậu khe khẽ thở dài, lấy điện thoại di động qua nhìn giờ, qua 12 giờ rồi, học bá lúc này nhất định còn đang chôn vùi trong công trình ôn tập chú thích công thức vĩ đại.
Cậu dự định lúc 1 giờ lại gửi tin nhắn cho học bá.
Cửa phòng khách vang một tiếng, mẹ cậu trở về, Cố Phi có chút bất ngờ, theo lý thời gian này, mẹ phải nên ở nhà bạn trai nào đó qua đêm mới đúng.
Cậu nhíu nhíu mày, để điện thoại di động xuống đi ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ cậu đang ở cửa đổi giày, nghe thấy cậu đi ra cũng không ngẩng đầu: "Con còn chưa ngủ à?"
"Vâng" - Cố Phi nhìn bà ấy - "Con tưởng mẹ không trở về chứ?"
"Không trở về mẹ có thể đi chỗ nào hả!" - Mẹ cậu không vui mà nói, thay xong liền cầm lấy túi đi về hướng phòng ngủ.
Cố Phi liếc nhanh nhìn trên mặt mẹ, bắt lấy cánh tay của bà ấy một phát: "Mặt làm sao vậy?"
"Không có sao" - Mẹ cậu nghiêng đầu đi - "Con cứ làm việc của mình đi."
Cố Phi không lên tiếng, giơ tay gạt tóc của mẹ cậu ra: "Bạn trai mẹ đánh đúng không?"
"Thôi đi!" - Mẹ cậu hất mạnh cánh tay một cái, tránh tay cậu ra, quay người đẩy cửa phòng ngủ ra - "Con sao lại quản nhiều như vậy!"
Lúc Cố Phi đi theo qua, mẹ cậu đã đóng cửa lại rồi, cậu vặn hai cái nhưng không vặn ra.
"Mẹ" - Cố Phi nén giọng - "Còn chưa bị đàn ông đánh đủ sao!"
Trong phòng không trả lời, một khoảng yên lặng.
"Mẹ có phải là bị đánh cho u mê hay không!" - Cố Phi quả là không cách nào hình dung cảm thụ của mình - "Mở cửa!"
Cửa mở ra, mẹ cậu đứng ở bên trong, ngón tay chỉ vào cậu: "Con lặp lại lần nữa!"
Mẹ cậu đem tóc vén lại sau tai, vết thương trên mặt càng rõ ràng.
"Con hỏi mẹ có phải là chưa bị đàn ông đánh đủ hay không!" - Cố Phi nói.
Mẹ cậu không lên tiếng, một cái tát quăng tới trên mặt cậu: "Con nói cái gì!"
Một tát này của mẹ cậu, Cố Phi có thể né tránh, nhưng cậu không tránh, bàn tay quăng tới trên mặt cậu một tiếng vang giòn.
"Con nói cái gì!" - Trong đôi mắt mẹ cậu bắt đầu ngấn lệ.
"Con hỏi mẹ có phải là chưa bị đàn ông đánh đủ hay không." - Cố Phi lặp lại lần nữa, trên mặt hơi nóng lên, nhưng trong lòng theo vết thương trên mặt mẹ cậu hiện ra những hình ảnh cả đời không thể quên hết được mang theo nỗi sợ hãi vượt xa chút nhỏ bé này trên khuôn mặt bà.
"Mẹ đâu biết hắn sẽ đánh mẹ!" - Mẹ cậu đột nhiên khóc lên - "Trước đó hắn đối với mẹ tốt như vậy! Mẹ làm sao biết hắn sẽ động thủ!"
"Mẹ không có mắt sao? Mẹ không biết nhìn người sao? Mẹ không có năng lực phán đoán sao? Mẹ cần phải để hắn ta đánh mẹ rồi mới biết hắn ta không phải người tốt gì sao?" - Cố Phi liên tiếp hỏi, giọng nói cũng hơi run rẩy - "Mẹ bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ không phải một người mười mấy tuổi đâu, mẹ không thể cứ sống như thiếu nữ thế này chứ? Thiếu nữ cũng có năng lực phán đoán chứ!"
"Mẹ là thiếu nữ thì làm sao!" - Mẹ cậu đột nhiên đẩy cậu một cái - "Mẹ là thiếu nữ thì làm sao! Mẹ từ lúc thiếu nữ đã cùng ba của con ở cùng một chỗ! Mẹ chưa từng trải qua thiếu nữ! Ông ta chết rồi! Mẹ không thể làm thiếu nữ à! Mẹ chỉ muốn là thiếu nữ! Mẹ muốn là thiếu nữ cả đời! Ông ta chết thì xong việc rồi! Ai đến bồi thường những ngày thiếu nữ ấy của mẹ hả! Ai tới bồi thường hả!"
Cố Phi nhìn bà ấy, không nói gì.
"Mẹ trước đây đã từng hỏi con đúng không?" - Mẹ cậu cũng nhìn cậu -
"Con nói mẹ tự mình bồi thường, đúng không? Vậy mẹ chính là tự mình bồi thường cho mình đấy! Không phải sao? Mẹ tự mình bồi thường cho mình đấy!"
Cố Phi nhìn bà ấy chằm chằm thời gian rất lâu, cuối cùng quay người đi ra, chuẩn bị về phòng của mình.
"Đại Phi a" - Mẹ cậu ở phía sau kêu cậu một tiếng - "Đại Phi."
Cậu xoay người qua.
"Con có phải chịu đựng mẹ đủ rồi hay không?" - Mẹ cậu hỏi.
"Phải." - Cố Phi trả lời.
"Con sẽ vứt bỏ mẹ đi, nếu như không có Nhị Miểu" - Mẹ cậu chùi chùi nước mắt - "Con từ lâu đã vứt bỏ mẹ đi rồi, mẹ nếu không có bạn trai, sớm muộn sẽ chỉ còn một mình, lúc chết chính là một bà già cô độc."
Cố Phi không lên tiếng, trầm mặc.
Cảm giác an toàn, đối với con người mà nói suy cho cùng có bao nhiêu quan trọng? Những nhu cầu về cảm giác an toàn ấy ẩn nấp ở đáy lòng bạn hoặc là căn bản không cảm thấy được, đối với một người mà nói, tóm lại sẽ có ảnh hưởng nhiều bao nhiêu?
Cậu thở dài, mở rộng cánh tay.
Mẹ cậu bổ nhào qua vào trong lồng ngực của cậu, khe khẽ nức nở.
Cậu vỗ vỗ lưng bà ấy: "Đừng khóc, lát nữa đi rửa mặt chút, đừng theo cái người đó qua lại nữa."
Mẹ cậu không nói gì.
"Nếu mẹ không cùng hắn ta cắt đứt" - Cố Phi nói - "Thì đừng nói tại sao bạn trai mẹ mỗi người đều bị con đánh chạy."
Mẹ cậu đẩy cậu ra, trợn mắt nhìn cậu một hồi, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Cố Phi còn chưa có rửa mặt súc miệng, trở lại phòng ngủ đi tới trước bàn ngồi xuống, cậu hầu như không muốn đứng lên lại, đừng nói rửa mặt súc miệng, cho dù lát nữa sửa xong ảnh, từ đây đi đến giường bên một bước rưỡi, cậu cũng không muốn cử động nữa.
Ngồi trước máy vi tính, đối diện với một tấm ảnh nhìn ít nhất năm phút đồng hồ, cậu mới nhớ ra mình là muốn làm chút gì, lúc cầm qua con chuột cậu đột nhiên rất khâm phục Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa bất luận dưới loại tình huống gì, đều có thể trong thời gian rất ngắn tiến vào trạng thái ôn tập, cho dù là ngày hôm nay, một buổi chiều thế này, cậu có thể khẳng định Tưởng Thừa lúc này tuyệt đối là trong đầu cũng không nghĩ cái gì, chỉ có sách cùng tài liệu trước mắt.
Người như vậy, quả thực là cực kỳ chói mắt.
Cậu cười cười, chạm con chuột một cái, màn hình máy vi tính hiện ra, khuôn mặt Tưởng Thừa ngạo nghễ tận trời xuất hiện trước mắt cậu, ngón tay cậu chống vào thái dương, nghiêng đầu nhìn vào gương mặt này.
Xấp xỉ một tuần đổi một cái thì phải, cậu âm thầm lưu trữ ảnh của Tưởng Thừa lại, theo tốc độ này có thể đổi đến thi đại học sang năm.
Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh một chốc, một lần nữa cầm lấy con chuột bắt đầu làm việc, những tấm hình này đều là ngày mai nhất định phải giao, từ lúc cậu cứ đi chỗ của Tưởng Thừa sau đó cùng cậu ta ôn tập, những việc chỉnh sửa ảnh này đều bị dồn tới đường cùng.
Những tấm hình này tối hôm nay nhất định phải làm xong để giao, đổi lại bình thường cậu có thể sẽ nghỉ học nửa ngày một ngày, từ từ ở nhà làm xong, nhưng ngày mai cậu phải đi đến trường.
Muốn trốn học cũng không phải ngày mai, ngày mai nếu cậu không đi, Tưởng Thừa nhất định sẽ cảm thấy là bởi vì nguyên nhân "Cố Phi sáng tác nhạc".
Lúc một giờ cậu cầm điện thoại di động qua, muốn gửi tin nhắn cho Tưởng Thừa, mới vừa cầm lên, điện thoại di động liền rung một cái, có tin tức gửi đến, là Tưởng Thừa.
- Thử một cái xem có để dành lại một sợi thần kinh cho tôi hay không
Cố Phi cười gửi lại cho cậu ta một tin nhắn.
- Còn chưa ngủ đây, toàn bộ thần kinh đều để dành cho cậu
- Muộn như vậy còn chưa ngủ?
- Làm ảnh, một lát liền ngủ, cậu xem xong sách rồi?
- Ừm, video call một chút có rảnh không?
Cố Phi gửi yêu cầu video call qua, Tưởng Thừa bên kia nhận rất nhanh.
Lúc trên màn ảnh xuất hiện khuôn mặt Tưởng Thừa, Cố Phi chợt cảm thấy tâm trạng vừa nãy bị mẹ cậu quấy nhiễu đến rối bời hoàn toàn bỗng chốc liền trở lại yên bình.
Tưởng Thừa thực sự là thuốc vạn năng.
Ngủ ngon, thúc tình, trấn định, nâng cao tinh thần...
Tất cả các yêu cầu của cảm xúc, đều có thể dùng một Tưởng Thừa mà giải quyết.
"Cậu chuẩn bị ngủ rồi?" - Cố Phi dựa vào ghế cười cười.
"Ừ, lát nữa nghe tiếng Anh ngủ." - Tưởng Thừa nói.
"Vậy còn có thể ngủ được sao?" - Cố Phi hỏi.
"Có thể, gần giống như thôi miên, nghe nghe một chút đã ngủ rồi" - Tưởng Thừa ngáp một cái - "Cậu còn bao lâu làm xong ảnh hả?"
"Nửa giờ." - Cố Phi nhìn cổ của Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa đang ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, đường cong của cổ kéo ra cực kỳ... nâng cao tinh thần.
"Vậy cậu làm đi, ngày mai..." - Tưởng Thừa do dự một chút - "Cậu đến trường không?"
"Đến" - Cố Phi gật gật đầu - "Có điều lúc cậu rời giường gọi điện thoại cho tôi, tôi sợ không dậy nổi."
"Được" - Tưởng Thừa lập tức nở nụ cười - "Tôi ở quầy điểm tâm sáng chờ cậu."
"Cậu mời sao?" - Cố Phi hỏi.
"Tôi mời." - Tưởng Thừa gật gật đầu.
"Vậy được" - Cố Phi liếc mắt nhìn giờ - "Vậy cậu ngủ trước đi."
"Chờ chờ một chút" - Tưởng Thừa ngồi thẳng lại - "Cái kia.. tôi muốn nhìn cậu một chút."
"... Nói như thế cả buổi cậu không nhìn thấy tôi sao?" - Cố Phi có chút giật mình, lại liếc mắt nhìn trên di động, một gương mặt nhỏ của mình trên màn hình vô cùng rõ ràng.
"Nhìn xương quai xanh xem." - Tưởng Thừa nói.
"Nha" - Cố Phi đột nhiên vui vẻ, cười hồi lâu cũng không ngừng, hất tay một cái đem áo của mình cởi ra - "Xương quai xanh đủ chưa? Còn có cái khác có thể mua một tặng n."
Tưởng Thừa cười không lên tiếng.
Cố Phi đem camera trước đối diện mình, từ mặt tới cổ tới xương quai xanh một đường đi xuống, lúc tới bụng cậu hỏi một câu: ""Còn cần không?""
"... Không cần" - Tưởng Thừa nói - "Xuống chút nữa ảnh hưởng giấc ngủ, tôi còn muốn ở trong mộng học thuộc tiếng Anh..."
Không đợi Tưởng Thừa nói xong, Cố Phi nhanh chóng kéo quần của mình mở ra, dùng camera qua đối diện: "Tiểu tiểu Phi chào hỏi với Thừa ca."
"Tôi đệt ông nội cậu a Cố Phi!" - Tưởng Thừa ở bên kia la to một tiếng - "Tên cờ-hó của không biết xấu hổ!"
Cố Phi đem điện thoại di động cầm lên, cười rũ rượi: "Mịa nó cậu chửi tôi thì thôi còn chửi bạn trai tôi? Cậu không đau lòng sao??"
"... Đau ông nội cậu!" - Tưởng Thừa ngã một cái vào trên gối, chỉ vào camera trước - "Cậu ảnh hưởng tôi ôn tập cậu hiểu không?"
"Có thật không?" - Cố Phi nói - "Vậy sáng mai tôi phỏng vấn cậu một chút đi, là mơ thấy tiếng Anh hay là mơ thấy tôi."
Tuy rằng tâm trạng tốt lên, bắt đầu làm việc liền rất có hiệu suất, nhưng vì trước đó cùng bạn trai cũng không làm việc đứng đắn mỗi ngày, cho nên việc dồn lại hơi nhiều, lúc làm xong cũng đã ba giờ.
Cố Phi lúc thường thời gian đi vào giấc ngủ khoảng chừng nửa giờ, ngày hôm nay ngã trên gối một cái, liền giống như bị người ta đánh một quyền, cảm giác vừa nhắm mắt lại liền mất đi tri giác.
Cậu trong mộng sẽ không mơ thấy tiếng Anh, mà đêm đó ngay cả Tưởng Thừa cũng không mơ tới, chỉ nghe được chuông điện thoại di động.
"Đệt." - Cố Phi trở mình, buổi tối ngủ nếu như không nằm mơ, liền cảm thấy giống như mình không ngủ một đêm, nhắm mắt lại liền phải mở mắt ra rồi.
Điện thoại là Tưởng Thừa gọi tới, Cố Phi nhận điện thoại còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Tưởng Thừa bên kia liền truyền tới: "Cố Phi, cậu dậy chưa?"
"Dậy rồi" - Cố Phi ngồi dậy, tuy rằng còn có chút mơ mơ màng màng không hoàn toàn tỉnh táo, cậu vẫn nghe ra trong giọng nói của Tưởng Thừa không có loại giọng điệu hớn hở bình thường gọi buổi sáng - "Làm sao vậy?"
"Lý Huy ở dưới lầu, còn mang theo mấy người" - Tưởng Thừa nói - "Tôi không biết hắn làm sao tìm đến chỗ này được, đoán chừng là không biết tôi ở tầng nào, cho nên không đi lên, nhưng mà đã ở dưới lầu."
"Tôi lập tức đi qua" - Cố Phi nhảy xuống giường - "Cậu làm sao phát hiện hắn ở dưới lầu?"
"Hắn gọi điện thoại cho tôi" - Tưởng Thừa nghe ra rất buồn bực - "Tôi đều nói rồi, chỗ Lý Bảo Quốc kia, thứ gì tôi cũng không cần, tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì với tôi, hắn tại sao còn chưa chấm dứt?"
"Hắn nói tại sao tìm cậu hay không?" - Cố Phi chạy vào nhà vệ sinh, cũng không kịp đánh răng, dùng luôn nước súc miệng của bạn trai nào đó mà mẹ cậu trên đường lữ hành tìm lại thiếu nữ, lắc lư với mẹ cậu đã mua một hộp, súc súc.
"Hỏi tôi đòi sổ tiết kiệm của Lý Bảo Quốc" - Tưởng Thừa nói - "Cậu đừng tới đây, tôi trực tiếp đi xuống, tôi mịa nó phiền nhất loại ngu ngốc dây dưa không ngớt này."
"Cậu chờ tôi." - Mặt Cố Phi cũng không lo rửa, để trần thân trên chạy thẳng ra cửa.
Lý Bảo Quốc có sổ tiết kiệm gì đó hay không còn chưa nói, coi như thật sự có, cũng không thể nào cho Tưởng Thừa.
Nguyên nhân Lý Bảo Quốc đời này không hòa hợp cùng Lý Huy cũng chính là lão ta dùng kiểu đặc thù của xưởng thép quan tâm Lý Huy, Lý Huy cũng dùng kiểu đặc thù của xưởng thép đáp trả lại lão.
Một điểm này Lý Huy tự mình vô cùng hiểu rõ, hắn tìm Tưởng Thừa chẳng phải là thật sự tìm không được sổ tiết kiệm, có lẽ chẳng qua là để đòi tiền.
Tưởng Thừa là trẻ lớn lên trong thành phố lớn, gia đình còn có thể có điều kiện, trên người có thẻ bố mẹ nuôi cấp cho, một điểm này chỉ cần Lý Bảo Quốc biết đến, Lý Huy liền biết.
Lý Huy loại người này, cứ giống như một miếng kẹo cao su phơi nắng mềm ra, không có tình cảm và lý lẽ có thể thương lượng.
Tưởng Thừa không xử lý được hắn, muốn xử lý, vẫn cần tiểu bá vương xưởng thép...
Cố Phi không cưỡi xe đạp, đẩy thẳng mô-tô đi ra, lái tới hướng phòng thuê.