Lễ Valentine vừa qua đi, trước kỳ thi đại học, một chút bầu không khí vui vẻ trong phòng học cuối cùng cũng đã biến mất.
Không có ai với ai một đôi, chủ đề kiểu như ai với ai có thể trải qua lễ hay không, tám lên tới trời, thậm chí vô bổ rỗng tuếch không ít.
Bầu không khí trong phòng học từ từ chìm xuống, học bá đang học bài, nghĩ cuối cùng các bạn học đứng giữa và hàng đầu cũng cắn răng gắng sức một phen đang nghe giảng, muốn từ bỏ lại cảm thấy có chút không cam tâm, nghe một chút, ngủ một chút, hoàn toàn từ bỏ rồi, có mấy tiết cũng không thể đủ.
Liền nhìn lão Từ suốt ngày ở bên ngoài phòng học đi tới lui, phía cửa trước, phía cửa sau, phía cửa sổ, chỉ cần mắt hướng ra ngoài nhìn, mười lần hết tám lần đều có thể nhìn thấy mặt của lão Từ.
Đừng nói học bá gầy, Tưởng Thừa thậm chí cảm thấy lão Từ gầy đi không ít, mặt đều sọp hẳn xuống.
"Lão Từ có phải là tiêm cho mặt gầy đi hay không" - Cậu nhỏ giọng nói - "Làm sao gầy rõ ràng như vậy."
"Lo nghĩ thôi" - Cố Phi liếc mắt nhìn phía cửa trước - "Khoảng thời gian này đều đang tìm học trò kém nói chuyện, đi thăm hỏi gia đình, hai ngày nay gần sắp đến lượt tới tìm học bá rồi."
"Tôi không có gì để nói" - Tưởng Thừa nói - "Toàn thành phố cũng không có mấy người có thể ra sức hơn so với tôi."
"Áp lực của thầy ấy hiện tại so với cậu lớn hơn"" - Cố Phi cười cười - ""Chỉ thiếu cùng cậu đi thi thôi.""
Tưởng Thừa nhìn lão Từ ở cạnh cửa trước lộ ra nửa khuôn mặt, lão Từ nghiêng nghiêng đầu, hướng cậu gật gật đầu, biểu tình trên mặt trong chớp mắt tràn đầy vui sướng, Tưởng Thừa cũng hấp tấp gật gật đầu, cứ sợ nếu như mình gật đầu muộn chút, lão Từ có thể vịn vào khung cửa giơ cao cánh tay hô to lên.
Lúc khoảng cách thi thử lần một của Tứ Trung còn có một tuần, Phan Trí đem đề thi thử lần một của Phụ Trung* bên kia gửi qua đây, để chính xác một trăm phần trăm, phòng ngừa mình không cẩn thận nhìn thấy đề, đề lần này, Phan Trí gửi tới trên di động của Cố Phi.
*Phụ Trung-附中: trường trung học trực thuộc, phần lớn học sinh ở đây đều sẽ được nhận vào đại học, do có tài năng nghệ thuật hoặc thể thao nhưng vẫn phải làm bài thi đại học giống mọi người.
Thi thử lần một của Phụ Trung là trường tự ra đề, Tưởng Thừa mặc dù cảm thấy mình ôn tập có lẽ đã cố gắng hết sức rồi, nhưng vẫn muốn làm để so sánh.
"Tôi trực tiếp đi in ra hả?" - Cố Phi nói.
"Ừa" - Tưởng Thừa gật gật đầu - "Hai ngày nay tôi bắt đầu làm."
"Thi liên tục như thế có khả năng cường độ quá lớn hay không hả?" - Cố Phi hỏi - "Hơn nữa... hai phần nếu như thứ hạng không giống nhau, sẽ ảnh hưởng tâm tình hay không?"
"Cậu là sợ tôi làm phần bài thi Phụ Trung kém hơn so với phần thi thử lần một của Tứ Trung sẽ ảnh hưởng tâm tình sao?" - Tưởng Thừa cười cười.
"Ừm" - Cố Phi nhìn điện thoại di động một chút - "Tôi nhìn sơ qua địa lý, dường như rất khó."
"Không có vấn đề" - Tưởng Thừa lười biếng duỗi lưng - "Đã đến lúc này rồi, phải đối diện trực tiếp với sự chênh lệch, không biết chênh lệch bao nhiêu, tôi làm sao liều mạng được."
"Còn chưa đủ liều mạng sao?" - Cố Phi xoay mặt nhìn cậu.
"Tôi lớn như vậy, kỹ năng mạnh nhất chính là liều mạng" - Tưởng Thừa vỗ vỗ vai cậu ta - "Thừa ca cho cậu xem một chút cái gì gọi là liều mạng."
Cố Phi cười cười, không lên tiếng.
Nói thật, có lẽ là bởi vì từ nhỏ sinh hoạt ở trong hoàn cảnh như vậy, Cố Phi trước giờ chưa từng thấy kiểu người như Tưởng Thừa, không chỉ là một điểm này của học bá.
Mà là toàn bộ con người cậu ta, kiểu dũng mãnh tiến lên đó, dũng khí dám chịu trách nhiệm, dám đối diện, loại khí tràng mạnh mẽ ấy khi ra tay một phát.
Cứ như mặt trời trong mùa hè hừng hực nhất, khí tràng thiêu đốt hết thảy.
Cố Phi trước giờ chưa từng thấy qua người như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ gặp được người như vậy, càng chưa từng nghĩ tới trong sinh mệnh của mình sẽ lưu lại dấu ấn sâu sắc như thế về một người thế này.
Sau khi tan học, Tưởng Thừa không rời khỏi trường học, hiện tại, lớp tự học buổi tối sẽ có thầy cô giáo ngồi trong phòng học giải đề, mặc dù Tưởng Thừa trước giờ dường như cũng chưa từng đưa ra câu hỏi, nhưng mỗi ngày đều vẫn sẽ ở trong phòng học hết tiết tự học buổi tối.
Từ lúc tan học đến một tiết tự học buổi tối kết thúc, sau khi trở về lại tiếp tục ôn tập đến gần hai tiếng.
Cố Phi tan học đi in bài thi, lúc tạt qua hiệu thuốc, cậu rẽ vào, muốn mua mấy hộp trà nhân sâm, chính là khoảng thời gian này, trong số học sinh lên lớp hơi cố gắng một chút, có mấy người đổ bệnh rồi, có phát sốt, có cảm mạo, mặc dù tố chất thân thể của Tưởng Thừa rất tốt, nhưng mà trạng thái liều mạng này của cậu ta từ lúc vào học kỳ đã duy trì đến bây giờ, kéo căng đến quá mức rồi.
"Thầy Từ à, tôi đề nghị thầy vẫn nên nghỉ ngơi nhiều vào, thân thể quan trọng đấy."" - Vừa vào tiệm thuốc, Cố Phi đã nghe thấy một câu, lúc quay đầu qua nhìn thấy lão Từ đang đứng cạnh quầy thuốc Đông y.
"Hiện tại dẫn dắt lớp 12 đấy, còn có mấy tháng, các trò ấy thi xong, tôi liền nhẹ nhõm rồi." - Lão Từ nói.
"Không phải tôi nói chứ, chỉ Tứ Trung chúng ta, thầy nhọc lòng như thế, cũng thi không được mấy người" - Ông chủ hiệu thuốc vừa bốc thuốc cho lão Từ vừa nói - "Thầy xem con trai của tôi, năm ngoái thi ra cái trò trống gì rồi, bảo nó học lại cũng không muốn."
"Aii, có một số đứa trẻ cũng không thể gò ép quá" - Lão Từ nở nụ cười - "Có điều là khóa này, trên lớp chúng tôi có hạt giống tốt, chất lượng tuyệt đối, thi trạng nguyên không thành vấn đề, đoán chừng trạng nguyên tỉnh cũng có hy vọng."
"Thầy Từ, không nhìn ra ngài cũng là một tay khoác lác lão luyện đấy." - Ông chủ đem thuốc gói kỹ đưa cho lão Từ.
"Tôi mới không khoác lác" - Lão Từ xua xua tay - "Đến lúc đó nhìn thì biết."
"Cái này nếu là thật, đây thật là chất lượng bậc nhất trong lịch sử Tứ Trung nhỉ?" - Ông chủ hỏi.
"Vậy cũng đúng!" - Lão Từ tự hào mà ngẩng cao đầu một chút, xách thuốc đi qua phía cửa.
Cố Phi chần chừ một chút, đi theo ra ngoài, ở phía sau lão Từ gọi một tiếng: "Từ tổng."
"Hửm" - Lão Từ đáp một tiếng mới quay đầu lại - "Cố Phi? Em làm sao ở đây... Em bị đau?"
"Không bị đau, em đến mua thập toàn đại bổ" - Cố Phi nhìn thuốc trong tay thầy ấy - "Thuốc của thầy?"
"A, thầy không sao" - Lão Từ cười cười - "Lớn tuổi dù sao cũng có chút bệnh vặt."
"Vừa mới qua năm mươi đã gọi lớn tuổi?" - Cố Phi nói.
"Chỉ là có chút ngủ không được" - Lão Từ thở dài - "Suy nhược thần kinh, có chút áp lực liền mất ngủ, dùng chút thuốc điều dưỡng một chút."
"Thi được nhất định có thể thi được, thi không được, thầy mất ngủ dùm họ, họ cũng thi không được" - Cố Phi nói - "Thầy làm sao có thể lo nghĩ như thế."
"Thầy cũng không muốn bận tâm" - Lão Từ nhìn cậu - "Cứ chẳng hạn như em đi... Aii, các em ấy mà, chính là vĩnh viễn cũng không biết khổ tâm của thầy cô, thầy ước gì có thể thay các em đi thi, từng người từng người, một chút cũng không mưu cầu vươn lên."
"Tranh thủ trở về đi" - Cố Phi quay người chuẩn bị vào hiệu thuốc - "Uống thuốc đi."
"Cố Phi à" - Lão Từ gọi cậu lại - "Gần đây em với Tưởng Thừa vẫn cùng nhau ôn tập chứ?"
"... Vâng." - Cố Phi đáp lời.
"Em ấy hiện tại trạng thái thế nào? Thầy định thi thử xong rồi, nhìn xem điểm của em ấy, lại tìm em ấy nói chuyện chút, nếu không sợ em ấy áp lực quá lớn." - Lão Từ nói.
"Vẫn luôn rất cố gắng, thầy yên tâm đi" - Cố Phi nói - "Thầy... thả lỏng chút, thầy giai đoạn này gầy đến mức giống như đi tiêm gầy mặt vậy."
"Tiêm gầy mặt*?" - Lão Từ ngẩn người - "Là cái gì?"
(*瘦脸针: tiêm gầy mặt - một phương pháp trong thẩm mỹ)
"Chính là ở trên mặt tiêm một cái, mặt thầy liền "bùm", nhỏ một mẫu." - Cố Phi nói.
"Thần kỳ như vậy?" - Lão Từ cười lên - "Vậy phải bảo thầy Lỗ đi tiêm một phát, thầy ấy gần đây mập ra rồi."
"Trở về ăn cơm đi." - Cố Phi tiến vào trong cửa hàng.
"Tiêm gầy mặt? Còn có thứ thần kỳ như vậy?" - Lão Từ cười rồi đi.
Mua xong thuốc thập toàn đại bổ, Cố Phi đi đem bài thi in ra, từng phần từng phần đóng tập nghiêm chỉnh, lại đi nhà Vương Húc đóng gói mấy cái bánh nhân thịt.
""Xe của cậu phải cưỡi nhanh chút"" - Vương Húc nói - ""Nếu không vỏ bánh xìu xuống liền không ngon nữa.""
"Ừm." - Cố Phi đáp một tiếng.
Vương Húc từ lúc qua lễ Valentine tối đó, sau đó liền bỗng chốc thay đổi giống như con heo ăn sắp lớn, rất chín chắn, vững vàng, ngoài ra còn trầm lặng, nói chuyện cũng không hùng hồn, ngày trước thường xuyên kiểu phải sa sả mới được.
Nhìn thấy không biết rốt cuộc trưởng thành rồi hay là coi như ngã một cái hết gượng dậy.
"Muốn mua chút canh thịt dê không?" - Vương Húc hỏi - "Tôi đưa cho cậu cái bình giữ nhiệt."
"Cũng được." - Cố Phi gật gật đầu.
Vương Húc đem canh đựng xong xuôi đưa cho cậu.
"Cậu..." - Cố Phi do dự một chút - "Đi lớp tự học à?"
"Đại Phi" - Vương Húc nhìn cậu - "Cậu không cảm thấy câu hỏi này đối với tôi mà nói rất tàn nhẫn sao?"
"... Ha" - Cố Phi cũng nhìn cậu ta, thấy rằng dưới một giây Vương Húc liền có thể viết ra một bài thơ thất tình, vội vã cầm đồ ăn - ""Tôi đi đây.""
Vương Húc ở phía sau cậu thở dài.
Đến phòng học, còn chưa tới thời gian tự học buổi tối, trong một phòng học chỉ có bốn năm người ngồi đọc sách.
Tưởng Thừa vùi trong một chồng lớn tài liệu ôn tập, ngay cả đầu cũng không nhìn thấy, Cố phi đi tới bên cạnh bàn, cậu ta cũng không phát hiện.
Cố Phi đem túi bánh nhân thịt mở ra, thả tới trên mặt bàn của mình.
Qua mấy giây, cậu nhìn thấy cây bút của Tưởng Thừa đang xoạt xoạt viết rõ ràng dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng quay đầu qua.
""Cái mũi dùng rất tốt nhỉ."" - Cậu cười khẽ giọng nói.
""Tôi đệt"" - Tưởng Thừa nuốt nước miếng, thò tay liền cầm một cái bánh nhân thịt - ""Tôi đang đói đến lòng bàn tay phát lạnh đây.""
""Lớp vỏ không bị xìu chứ?"" - Cố Phi ngồi xuống.
""Không, ăn vô cùng ngon"" - Tưởng Thừa gặm hai miếng đã hết nửa cái - ""Bài thi đã in ra rồi?""
""Đều xong rồi"" - Cố Phi lắc lắc túi tài liệu nằng nặng trong tay - ""Trước tiên làm phần nào?""
"Theo thứ tự tiêu chuẩn làm" - Tưởng Thừa vừa gặm vừa nói - "Trong bình giữ nhiệt là cái gì?"
"Canh thịt dê." - Cố Phi nói.
"Mau" - Hai mắt Tưởng Thừa liền phát ra tia laser - "Mau làm một bát."
Cố Phi rót cho cậu một nắp bình, lúc Tưởng Thừa nhận qua, tay cũng run run, cậu có chút buồn cười: ""Đến mức ấy à?""
""Bánh nhân thịt và canh của nhà Vương Húc quả là mỹ vị nhân gian."" - Tưởng Thừa nói.
Dịch Tĩnh vẫn luôn ngồi ở hàng trước cúi đầu học thuộc lòng, lúc này quay đầu nhìn nhìn ra phía sau.
Cố Phi liếc mắt đối diện với cô, cô cười cười.
""Đệt?"" - Tưởng Thừa phát hiện động tĩnh của Dịch Tĩnh, vừa cúi đầu gặm bánh nhân thịt vừa nhỏ giọng nói - ""Vương Chín Ngày có phải rất không có cốt khí, tố giác với cậu ta rồi hay không?""
""Chắc không phải, cậu ta là ngửi thấy mùi thơm"" - Cố Phi cầm bánh nhân thịt lên hướng Dịch Tĩnh lắc lắc, Dịch Tĩnh cười lên, lắc lắc đầu, quay người tiếp tục học thuộc lòng - ""Vương Húc tên này ở phương diện này vẫn rất khí phách, đặt vào lúc kháng chiến, ít nhất phải đánh các kiểu một tuần mới phản bội.""
""Cái kiểu của cậu ta vừa nhìn một tuần thì không có giá trị lợi dụng gì, cũng đã đánh chết rồi"" - Tưởng Thừa thở dài - ""Cậu ta vẫn như vậy sao? Bộ dạng đang thất tình?""
""Ừ"" - Cố Phi cầm một cái bánh nhân thịt chậm rãi ăn - ""Tôi cũng không biết làm sao khuyên nhủ cậu ta.""
""Cậu ta phải học hỏi Phan Trí"" - Cậu ta liếc nhìn Dịch Tĩnh bên kia - ""Phan đại gia này mỗi một năm, bỏ người ta, bị người ta bỏ cũng giống như ăn cơm uống nước, cậu ta nếu không nói, cậu cũng không biết cậu ta lúc nào yêu đương, lúc nào lại chia tay, con người tồi tệ.""
""Sớm muộn cũng có người trừng trị cậu ta."" - Cố Phi cười nói.
""Tôi vẫn đợi để nhìn đây"" - Tưởng Thừa nói - ""Chờ ngày nào đó cậu ta bởi vì thất tình mà mặt ủ mày chau, tôi nhất định ở bên cạnh cười đủ một trăm tám mươi ngày.""
Cố Phi vừa ăn vừa cười rộ lên, cười đến cả buổi.
Tưởng Thừa bắt đầu dùng thời gian buổi tối làm đề thi thử lần một của Phụ Trung, mỗi ngày tự học cũng trở về sớm trước một tiết, để Cố Phi giám thị cho cậu.
""Bây giờ bắt đầu phát bài thi, đề nghị mọi người giữ yên lặng, không được thì thầm với nhau"" - Cố Phi vừa nói vừa từ trong túi tài liệu đem một tờ bài thi Anh ngữ cuối cùng lấy ra - ""Thời gian thi là 120 phút, mọi người không cần khẩn trương, nghiêm túc xem đề, sắp xếp thời gian hợp lý...""
Cậu đem bài thi đặt tới trước mặt Tưởng Thừa.
Tưởng Thừa cầm bài thi qua, trước tiên viết tên lên, sau đó mau chóng bắt đầu lật xem.
Cố phi ngồi tới bên cạnh, cầm di động ra bắt đầu tính giờ.
Đây là tờ cuối cùng của bộ bài thi Phụ Trung rồi, trước đó cậu ta làm xong đều sẽ chụp lại trên màn hình gửi cho Phan Trí, Phan Trí lại ở bên kia đi in ra, tìm thầy cô chấm bài thi.
Có lúc Cố phi thể hội được áp lực
trên người Tưởng Thừa, chỉ làm hết bộ đề thi thử lần một của Phụ Trung, đã tương đối hưng sư động chúng rồi, lão Viên, thầy chủ nhiệm ban đầu của Tưởng thừa cũng gọi điện thoại tới mấy lần.
Kỳ vọng của những người này, đều là áp lực dồn nén.
Nhưng trạng thái của Tưởng thừa vẫn tốt, phần tự tin này của cậu ta ở trên học tập, có thể chống đỡ được những áp lực này.
Cừ quá, bạn trai.
Cố Phi giơ di động lên hướng vào bóng lưng của Tưởng Thừa đang vùi đầu làm đề chụp một tấm hình.
Đề thi thử lần một của Phụ Trung khá khó, sau khi Tưởng Thừa làm xong cảm thấy trong đầu có chút chưa đạt đến được, nhưng mà cậu vẫn coi như bình tĩnh, bất luận bộ đề nào làm ra làm sao, ít nhất cậu có thể biết được chênh lệch của mình, chỉ cần thi đại học không phải ngày mai bắt đầu, cậu vẫn còn có thời gian.
Lúc khoảng cách thi thử lần một của Tứ Trung còn có một ngày, Phan Trí đem thành tích và tổng điểm của mấy môn học gửi cho Cố Phi.
""Chờ thi lần này xong rồi cậu lại nhìn kết quả?"" - Cố Phi hỏi.
""Ừm."" - Tưởng Thừa gật gật đầu.
""Phan Trí nói rất cừ."" - Cố Phi lại nói.
""Tôi miễn là điểm không thấp hơn cậu ta, cậu ta đều sẽ nói cừ"" - Tưởng Thừa cười cười - ""Tôi thực ra chỉ muốn xem thử tới nơi này một năm rồi, tôi rốt cuộc có chênh lệch lớn bao nhiêu, trong đầu có con số mới đuổi theo được.""
""Ừm"" - Cố Phi nằm bò lên bàn, nghiêng mặt nhìn cậu ta, từ trong ngăn tủ mò ra hai cái bình nhỏ độ dài không giống nhau - ""Đến đây, cầm hai anh em này uống hết.""
""Làm sao cảm thấy một ngày uống mấy lần chứ"" - Tưởng Thừa cầm qua hai ngụm uống hết, Cố Phi mua mấy hộp đề thần kiện não, còn có thực phẩm chức năng giống như loại nâng cao miễn dịch, bảo cậu uống mỗi ngày - ""Sáng sớm không phải đã uống rồi sao?""
""Một ngày hai lần nhé"" - Cố Phi nói - ""Xem ra thật sự phải uống rồi, hiện tại bộ não chỉ đủ dùng ôn tập, thêm một dây cũng lắp không vào.""
Tưởng Thừa cầm hai bình nhỏ cười rộ lên cả buổi: ""Trong đầu cậu có thể lắp rất nhiều dây sao.""
""Cũng lắp không vào rồi"" - Cố Phi thở dài - ""Trong đầu tôi bây giờ đều là chuyện của cậu, ngày đó Nhị Miểu hỏi tôi bảy nhân chín được mấy, tôi thật sự là từ bốn nhân chín bắt đầu đọc thuộc lòng qua mới đáp ra được.""
Tưởng Thừa thu lại vẻ tươi cười, nhẹ nhàng xoa xoa ở trên chân cậu ta: ""Cậu vất vả rồi.""
Thi thử lần một của Tứ Trung cuối cùng khiến người ta có cảm giác khẩn trương, không phải giống như thi bình thường tùy tiện như vậy kéo kéo cái bàn rồi thi, mà là đem người của mấy lớp trộn lẫn cùng một chỗ.
Tưởng Thừa trái phải đều là người không quen biết, lúc nghiêng đầu qua bên phải không nhìn thấy sườn mặt quen thuộc của Cố Phi, không nhìn thấy bộ dáng cậu ta cúi đầu đánh lụi, vẫn rất không quen thuộc.
Nhưng mà lần thi này là dùng bài thi thống nhất trong thành phố, bởi vì có đề lót đường của Phụ Trung trước đó, Tưởng Thừa cảm thấy dễ dàng một chút.
Đây chính là chênh lệch nhỉ.
Tưởng Thừa vừa giải bài thi vừa nghe thấy tiếng vọng này ở trong đầu.
Mỗi kỳ thi đều có người rời khỏi trường thi sớm, bình thường chính là người đã bỏ thi, lúc này cũng chính là người đi lướt qua, chứng minh mình thật sự không làm ra đề được.
Thời gian của Tường Thừa trái lại đủ dùng, nhưng vẫn kiểm tra lại nhiều lần tới giây cuối cùng, lúc này rồi thì không có cần thiết ra vẻ giỏi giang nữa.
Khiến cậu vui vẻ thoải mái là, Cố Phi thi ở lớp bên cạnh cũng không nộp bài thi trước thời hạn, hơn nữa cũng không có đánh lụi.
""Thật sự không đánh lụi?"" - Tưởng Thừa nhìn cậu ta.
""Thật sự không có"" - Cố Phi nói - ""Tốt xấu gì phải cho bạn trai của tôi một chút thể diện chứ, cùng ôn tập lâu như thế, thi còn phải đánh lụi há chẳng phải rất bẽ mặt.""
Tưởng Thừa không lên tiếng, híp đôi mắt lại một chút.
"Không phải sao?" - Cố Phi cười cười - "Mỗi ngày bám lấy tôi trích học thuộc lòng cho cậu.."
Tưởng Thừa chậc một tiếng, vẫn không nói tiếng nào.
""Có phải tưởng là mình làm thần không biết quỷ không hay hay không?"" - Cố Phi hỏi.
""Hả"" - Tưởng Thừa không biết nên nói thế nào, nhìn bộ dạng của Cố Phi dường như là từ lâu thì đã phát hiện được rồi, đối với hành vi này của mình cũng dường như không có bất mãn gì, nhưng mà cậu cũng không dám tùy tiện thừa nhận - ""Trích học thuộc lòng không phải là một chuyện hết sức bình thường sao?""
""Thừa ca"" - Cố Phi lười biếng duỗi lưng, vận động cánh tay một chút - ""Bộ dạng cậu cẩn thận từng li từng tí...""
""Tôi lúc nào thì cẩn thận từng li từng tí."" - Tưởng thừa ngắt lời của cậu ta.
""Bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của cậu, tôi đặc biệt cảm động."" - Cố Phi kiên trì nói hết câu.
Tưởng Thừa sựng lại, thở dài: ""Cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận từng li từng tí chứ, suy cho cùng là bạn trai của tôi, đổi lại là người khác, tôi bây giờ cũng không mất công lo.""
""Có người đối với tôi để tâm như vậy"" - Cố Phi đem cánh tay khoác lên vai cậu ta - ""Cảm giác vẫn rất khác biệt.""
""Phải."" - Tưởng Thừa gật gật đầu.
Lời này của Cố Phi là đang nói bản thân cậu ta, nhưng mà Tường Thừa lại có cảm thụ giống vậy.
Ai đối với ai để tâm, kỳ thực là việc rất khó.
Mỗi người đều đang khát vọng nhận được, lại chưa hẳn mỗi người đều có thể chờ được một phần đền đáp.
“Điểm trước đó của cậu"" - Cố Phi móc di động ra - ""Bây giờ xem à?""
""Ừ"" - Tưởng Thừa bị lời này của Cố Phi kéo trở lại - ""Trên 630 à?""
Cố Phi không nói liền, cậu nhíu nhíu mày: ""Lời của Phan Trí quả nhiên không đáng tin.""
""628, rất tốt rồi"" - Cố Phi chọn mở giọng nói của Phan Trí gửi qua đây, đem di động đặt tới bên tai cậu ta - ""Cậu nghe cậu ta nói đi.""
""Lão Viên nói, ôn tập cũng chưa ôn tập xong, hơn nữa chấm bài lần này đặc biệt nghiêm, bài thi này của cậu ta cũng là chấm theo nghiêm khắc, tôi nhìn bảng xếp hạng một cái, tổng điểm thứ tư, chỉ kém hai điểm so với hạng ba, theo trình độ của cậu ta ngày trước mà nói đại thể hợp lý đi, cũng không thụt lùi, còn có, lần này cậu ta không bị trừ điểm bài thi, cậu biết chữ của cậu ta trước đó giống như c** chứ, lại có thể viết được cũng không giống c** rồi, vừa ôn tập còn vừa luyện chữ, cậu nói cậu ta có phải rất cừ hay không.""
Tưởng Thừa chậc một tiếng, đem điện thoại di động trả lại cho Cố Phi.
""Thế nào, bài thi vốn đã khó, còn chấm nhất định nghiêm."" - Cố Phi nói.
""Hạng nhất bao nhiêu điểm?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""637."" - Cố Phi liếc mắt nhìn cậu ta.
Tưởng Thừa lại "chậc" một tiếng.
Ngừng một chút sau đó lại "chậc" một tiếng nữa, tiếp đó liền một tiếng "chậc" không thể ngừng lại, từ lớp học vẫn luôn "chậc" tới cổng trường, có thể "chậc" đến hơn tám mười lần, cảm giác nước miếng cũng "chậc" khô rồi.
""Lưỡi cậu còn tốt không?"" - Cố Phi thở dài.
""Chênh lệch mười điểm đấy."" - Tưởng Thừa nói.
""Chín điểm."" - Cố Phi chỉnh lại cậu ta.
""Chín điểm a, cùng một đề"" - Tưởng Thừa nhíu nhíu mày - ""Đây chính là chênh lệch.""
""Còn hơn hai tháng nữa."" - Cố Phi nói.
""Cố gắng thôi."" - Tưởng Thừa vung cánh tay một cái.
Câu ""cố gắng thôi"" này của Tưởng Thừa, có lẽ chỉ có Cố Phi có thể hiểu.
Dẫu sao tổng điểm thi thử lần một ở Tứ Trung của Tưởng Thừa là 648, toàn bộ là hạng nhất, lão Từ kích động đến mức môi cũng run rẩy ở trên bục giảng.
Chỉ có Cố Phi biết, đối với Tưởng Thừa mà nói, bài thi của lần thi này độ khó thấp, bọn họ ở đây cho dù là Cao trung tốt nhất trong thành phố, cũng không thể so với Phụ Trung trước đó.
Theo tiêu chuẩn của Tưởng Thừa, cậu ta còn cần phải liều mạng.
Hai chữ rất đơn giản, muốn làm được lại rất dọa người.
Cố Phi vẫn luôn cảm thấy trạng thái của Tưởng Thừa đã là cố sức rồi, nhưng mà không biết cậu ta còn có thể cố hơn nữa.
Thực ra thời gian ôn tập mỗi ngày chẳng hề tăng thêm, nhưng rõ ràng lực chú ý của Tưởng Thừa càng tập trung hơn, thời gian liếc tới trên người cậu lúc ôn tập giảm hẳn đi.
Thậm chí ngay cả lúc ăn bữa khuya, tầm mắt cũng sẽ dừng lại ở trên sách.
Tưởng thừa thế này, khiến Cố Phi cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm thấy kiêu ngạo, nhưng mỗi một ngày từ từ trôi qua, cậu cảm nhận nhiều hơn lại là hoang mang.
Đây chính là chênh lệch.
Tưởng Thừa đã nói như vậy.
Đối với Tưởng Thừa mà nói, chênh lệch chỉ là mấy phần lóng tay.
Mà với cậu mà nói, chênh lệch lại phải phức tạp đến bao nhiêu.
Chênh lệch này nếu như phải truy tìm nguồn gốc, tùy theo thay đổi của hoàn cảnh, tùy theo biến hóa của người bên cạnh, sẽ từng chút một lớn thêm, một năm, hai năm, ba năm... E rằng cuối cùng sẽ biến thành khoảng cách cơ bản chứa đầy sự bất mãn chỉ dựa vào tình cảm của hai học sinh cao trung nương tựa lẫn nhau.
""Cố Phi."" - Tưởng Thừa thả sách xuống.
""Hả?"" - Cố Phi nhìn cậu ta.
""Bóp bóp cái cổ với."" - Tưởng Thừa cười cười.
Cố Phi đi tới phía sau cậu ta, bóp nhẹ một chút ở trên cổ cậu ta: ""Là chỗ này à?""
""Ừm"" - Tưởng Thừa cúi đầu, tay lại mò lên sách - ""Thoải mái.""
""Nghỉ một chút chứ?"" - Cố Phi hỏi.
""Nghỉ ngơi đây"" - Tưởng thừa đem tay thu lại, ngừng một lát, cậu ta lại nghiêng nghiêng đầu - ""Này, tôi hỏi cậu.""
""Cái gì?"" - Cố Phi vuốt ve ở trên mặt cậu một chút.
""Cậu gần đây tâm tình không tốt phải không?"" - Tưởng Thừa hỏi.
""Có sao?"" - Cố Phi cười - ""Cậu vẫn có thời gian cảm thụ những cái này nhỉ?""
""Không có à?"" - Tưởng Thừa ngoảnh đầu lại nhìn cậu ta.
""Không có"" - Cố Phi nói - ""Tôi chỉ là có hơi khẩn trương.""
""Khẩn trương cái gì?"" - Tưởng Thừa có phần ngỡ ngàng.
""Không thể nói rõ được"" - Cố Phi ngẫm nghĩ - ""Suy cho cùng tôi cũng là người phải thi đại học nhỉ.""
""Đệt"" - Tưởng Thừa sững ra, quay đầu cười cả buổi - ""Cậu nói lời này làm sao không đáng tin như vậy chứ.""
""Vậy tôi nói cái gì cậu tin hả."" - Cố Phi cũng cười lên.
""Cậu nói cậu thích tôi"" - Tưởng Thừa ngẩng đầu lên, dựa vào trên bụng cậu ta - ""Việc này tôi tin.""
""Tôi thích cậu"" - Cố Phi cúi đầu nhìn cậu - ""Sấm sét lôi đình siêu cấp vô địch thích.""