“Gọi điện thoại cho tên phế vật đó làm gì? Mẹ gọi cho bố con. Bọn họ không quản, bố con nhất định quản. Đúng rồi, còn có Chu Hướng Tiền nữa, cậu ta vẫn luôn thích con.”Thẩm Hoa hốt hoảng cầm lấy điện thoại ra, nói. Đồng thời lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người Giang gia chung quanh một cái, ngay cả bà cụ Giang cũng có chút xấu hổ cúi đầu.Nhưng vì Giang gia sau này, làm gia chủ, bà ta phải có cân nhắc chọn lựa!Nghe được lời của Giang Nguyệt Đồng, người nhà Giang gia cũng lại nhỏ giọng bàn luận, thần sắc thậm chí còn mang vẻ châm chọc.Bọn họ cũng nghĩ như Thẩm Hoa vậy, gọi cho tên phế vật Tần Phi kia thì có ích lợi gì?Thậm chí còn có những người cay độc nhỏ giọng nói: “Đoán chừng tên phế vật kia tới cũng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn Hoắc Trung Nguyên khinh bạc vợ mình!”“Ha ha…” Hoắc Trung Nguyên không khỏi bật cười, liếc Thẩm Hoa một cái, thúc giục: “Gọi diện thoại cho tên phế vật kia đi. Còn cái thằng Hướng Tiền gì gì đó nữa, khẳng định hắn cũng là một tên phế vật ngu ngốc mà thôi. Nói chúng đến hết đi, tôi xem thằng nào dám giành giật với tôi? Giang Nguyệt Đồng là người phụ nữ của tôi!”“Anh im miệng! Tôi không thể nào gả cho anh đâu! Trừ phi tôi chết!” Giang Nguyệt Đồng lạnh lùng nói, sắc mặt đỏ lên, không chịu nhục nổi.“Chậc chậc, thật là đẹp mà. Vợ tương lai của tôi, em tức giận lên mà cũng đẹp như vậy. Em nhất định là người phụ nữ của Hoắc Trung Nguyên này!" Vẻ cứng rắn của Giang Nguyệt Đồng cũng không khiến cho Hoắc Trung Nguyên biết thu mình lại, ngược lại còn càng kích thích gã ta hơn.Nói xong mấy câu này, lại ôm Giang Nguyệt Đồng ở trong ngực.Giang Nguyệt Đồng giãy giụa theo bản năng, nhưng lần này gã ta có dùng sức, Giang Nguyệt Đồng bị đau, kêu to lên một tiếng, vô lực chống cự, cổ tay bị giữ chặt.Lần này, sắc mặt của cả Giang gia mau chóng đổi.Bà cụ Giang xanh cả mặt, Giang gia truyền thừa mấy đời, hết sức chú trọng gia phong trong gia tộc, cách làm của Hoắc Trung Nguyên căn bản là đánh vào mặt Giang gia bọn họ. Thật ra thì bà cụ Giang đã coi như là ngầm cho phép hôn sự của Hoắc Trung Nguyên cùng Giang Nguyệt Đồng rồi. Dẫu sao cuộc hôn nhân này cũng không tính là chuyện dở, chờ song phương định ngày tốt, đến lúc đó Hoắc Trung Nguyên đến cửa đón Giang Nguyệt Đồng về làm dâu là được.Nhưng Hoắc Trung Nguyên này lại có gan hạ lưu lớn như vậy! Coi thường lễ nghi đạo đức, ở trước mặt mọi người táy máy tay chân với Giang Nguyệt Đồng!——Phố Quảng Phong, là phố ăn vặt khá có danh tiếng ở Tùng Hải. Tần Phi vì luyện chế Thông thiên đan, cả ngày cũng không ăn cơm, lúi chạy xe ngang qua đây thì liền xuống xe mua chút đồ ăn.Nhưng khi anh chuẩn bị chạy xe tới phố Bác Văn tìm Tiêu Ngọc thì không ngờ lại bị một người bị bệnh thần kinh cản đường.Ngăn trước xe anh là một ông già hết sức lôi thôi. Người này không cao, đầu hai màu tóc nửa trắng nửa đen, nhưng đôi mắt lại hết sức sáng ngời. Ông ta nhìn tới nhìn lui Tần Phi, giống như đang nhìn gái đẹp vậy.“Ông già, ông nhìn cái gì chứ? Có phải chưa ăn gì hay không? Cái này cho ông đây.” Tần Phi cuống cuồng, đưa cho ông ta miếng bánh cua mình đang ăn dở vài miếng.“Xì xì, cậu cho là ông đây xin ăn à?” Thế mà không ngờ ông già kia chê ngay, khoát tay đẩy miếng bánh cua ra, mắt rơi vào trên người của Tần Phi.Ông già cười hắc hắc, lộ ra hàm răng vàng, thậm chí còn dùng sức ngửi một cái ở trên người của Tần Phi: "Nhãi con, cái đó của cậu có bán không?"Thấy ông già mắt lóe tia quái dị, nhìn chằm chằm vào thân dưới của mình, Tần Phi nhất thời giật sững, tức giận mắng: “Lão già này, không ngờ rằng ông là một tên biến thái. Không có gì thì đừng có cản đường, ông đây không có làm chuyện đó!”“Cái thằng oắt con này, cậu nghĩ ông đây là gì hả? Ông đây đang nói thứ trong túi của cậu có bán hay không?” Ông già lắc đầu, hết sức ảo não mà nói.“Đồ trong túi?” Tần Phi ngẩn người, đưa tay sờ một cái, sắc mặt hơi biến.Rút tay từ trong túi, xòe tay ra, ở giữa chính là viên Thông thiên đan kia!Tần Phi mất một ngày luyện được hai viên, ăn một viên mà chẳng thấy có tí hiệu quả gì, còn đang muốn bỏ viên còn lại vào túi đem vứt.“Làm sao ông biết trong túi tôi có thứ này?” Tần Phi kỳ quái hỏi.“Ngửi ra được.” Ông già nhỏ con đắc ý nói.Tần Phi nhìn ông già một cái đầy cổ quái, trong lòng kinh ngạc, ông già này còn là người sao, so với cảnh khuyển ở sở cảnh sát còn thính mũi hơn nữa!“Cậu có bán hay không? Bao nhiêu tiền? Hoặc là dùng điều kiện trao đổi gì cũng được.” Ông già sốt ruột nói, ánh mắt phát ra lục quang nhìn chằn chằm Thông thiên đan trong tay Tần Phi.“Không bán!” Tần Phi lắc đầu, nhưng lại kéo tay ông già qua, trực tiếp nhét Thông thiên đan vào trong tay ông ta: “Cho ông, đừng có cản đường, tôi còn chuyện chính sự phải làm nữa.”Thứ này dù sao cũng chẳng có hiệu quả gì, Tần Phi vốn còn muốn vứt đi, bây giờ trong đầu anh đều là thanh Loan đao kia, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều đến cái khác.Ông giả hơi sửng sốt, lại thấy Tần Phi chạy xe điện muốn đi mất, nhất thời nắm yên sau xe kéo lại: “Thằng nhóc kia nói cậu dừng lại kia mà!”“Ông đây vô công bất thụ lộc, nói, muốn trao đổi cái gì?”Mẹ nó ông có bị bệnh không? Cho không cũng không muốn à?Tần Phi tức giận quan sát ông già một cái. Cả người ông ta lôi lôi lếch thếch, tả tơi đến đáng thương, đoán chừng thứ có nhiều nhất trên người chính là chấy rận.“Ông biết viên thuốc này?” Tần Phi kì quái hỏi.“Dĩ nhiên, là Thông thiên đan, nguồn gốc xuất phát từ môn phái của chúng tôi mà.”Ông già hừ một tiếng, nói.“Môn phái?” Tần Phi có hơi sửng