Trong nháy mắt Hoắc Trung Nguyên bị đạp bay, mọi người ở chung quanh ai nấy đều ngẩn người, toàn bộ phòng khách biệt thự đều yên tĩnh hoàn toàn.Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người Giang gia, cũng vội vàng quay sang bên này, khi bọn họ thấy rõ người tới là Tần Phi, biểu tình trên mặt trong nháy mắt rất đặc sắc.Có người hưng phấn, cảm giác giống như nhịn rất lâu vậy, liền mạnh miệng chửi một tiếng.Có người khiếp sợ, bởi vì bọn họ căn bản là không nghĩ tới, Tần Phi có thể đạp bay cao thủ võ thuật hàng đầu Hoắc Trung Nguyên.Cũng có người lo lắng Tần Phi chẳng qua là đánh lén nên mới thành công, sau nhất định sẽ chịu đòn. Mà càng lo lắng lại chính là Giang gia như vậy thì sẽ đắc tội với Hoắc gia!Mỗi một người đều có tâm tư của mình, trên mặt mỗi người đều có các kiểu biểu tình khác nhau, cực kỳ ngoạn mục.Mà Giang Nguyệt Đồng, chính là đã ngẩn người!Giang Nguyệt Đồng cũng không biết làm sao, nước mắt chảy nhưng trong lòng vui mừng!“Tần Phi, thật… Là anh…” Giang Nguyệt Đồng mặc cho Tần Phi đang nửa ôm mình, nhẹ giọng mở miệng, môi cũng sắp bị cắn chảy máu đến nơi.Cô cũng biết, sau khi Tần Phi biết được tin tức nhất định sẽ tới!“Là anh, chuyện kế tiếp giao cho anh xử lý, được chứ?” Tần Phi khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trung Nguyên đang bò từ dưới đất dậy, gương mặt nhất thời trở nên âm lãnh.Anh đưa Giang Nguyệt Đồng vẫn còn đang có chút ngẩn người cho Thẩm Hoa đứng một bên cũng đang đờ ra giống như vậy.“Nguyệt Đồng con có sao không?” Mẹ vợ Thẩm Hoa vội vàng kéo Giang Nguyệt Đồng qua, trên dưới trái phải nhìn con gái mình một lượt, lên tiếng hỏi han.Thẩm Hoa cũng không có để ý Tần Phi, dưới con mắt của bà ta, Tần Phi hãy còn là một tên phế vật không sai chút nào. Giọng bà ta lo lắng nói: “Chúng ta mau về đi?”Còn Tần Phi sẽ có kết quả như thế nào bà ta cũng lười quan tâm. Tần Phi ở nhà bà ăn không uống không ba năm, mấy chuyện này đều là báo đáp mà anh phải làm!“Con mẹ nó mày là ai? Xưng tên ra đây!” Hoắc Trung Nguyên xoay mình bò dậy, vẫy cẫy cánh tay thiếu điều bị đông cứng vẫn đang còn chút đau, với sự xuất hiện của Tần Phi cũng không thèm để ý.Dưới con mắt của gã ta, anh chẳng qua là thừa dịp gã chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên mới đánh lén thành công mà thôi.Tần Phi nhìn gã ta, lạnh lùng đáp lại: "Tần Phi."Tần Phi cũng không biết Hoắc Trung Nguyên, cũng không biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mới vừa nãy lúc anh tới, nhìn thấy người đàn ông thô bỉ này đang cưỡng ép ôm vợ mình, thậm chí còn muốn cưỡng hôn Giang Nguyệt Đồng. Mà Giang Nguyệt Đồng sớm đã bị sợ đến nước mắt chan hòa, khuôn mặt trắng bệch. Là người đàn ông nào có ai nhịn được!“Ồ, hóa ra là Tần Phi. Mày chính là tên phế vật ăn bám đó à? Ha ha, làm sao? Nhìn thấy tao và vợ mày âu yếm nên không chịu nổi à? Ông nói cho mày biết, vợ mày, ông đây muốn có là cái chắc rồi!” Hoắc Trung Nguyên mặt đầy vẻ đắc ý, thần sắc cũng có chút lạnh lùng. Khi nãy gã ta bị Tần Phi một cước đạp bay quả thực cp1 chút mất mặt.“Mày tự tìm cái chết!”Tần Phi nói ra câu đó, và cả cái ánh mắt lạnh nhạt kia khiến cho người ở đây ai nấy đều sợ hết hồn hết vía.Đây là tên con rể phế vật kia sao? Khí thế của anh, làm sao… Làm sao lại mạnh như vậy?Giang Phụng Vân bị Giang Thành Nghiệp đè cứng tức giận không thể làm gì, khi ấy cũng ngây ngốc nhìn người gọi là con rể phế vật của mình kia.Ông ta biết, chỉ với năng lực của Tần Phi căn bản cũng không phải là đối thủ của Hoắc Trung Nguyên. Nhưng có điều, khí phách này, khi thấy vợ mình bị khi dễ liền không ngại mà ra mặt, anh chính là một người đàn ông!“Ha ha, tao tự tìm cái chết? Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tao nghe có người dám nói với tao như vậy đấy! Mày biết tao là ai không? Khi nãy tao còn đang rầu sợ mày không dám tới đấy! Bây giờ mày tự dâng đến cửa rồi thì ông đây thông chết mày!”Hoắc Trung Nguyên ngoắc ngoắc cổ tay, rất có phong thái cao thủ, chậm rãi bày ra một thế võ. Gã ta nhìn chòng chọc mấy người vệ sĩ đang bao vây Tần Phi lại kia, nhất thời nổi nóng mà quát lên: “Cút sang một bên cho tao! Tao sẽ tự mình chơi chết nó!”Mấy người vệ sĩ vội vàng tráng lui, dưới kính mát, ánh mắt vẫn chăm chú lạnh lùng nhìn Tần Phi đột nhiên xuất hiện kia. Hơn nữa, một người trong số đó nhanh chóng rút từ hộp dài sau lưng ra một cây gậy mày bạc.Cây gậy đó không biết là dùng cái gì để tạo thành, có thể co dãn được, kéo vặn một cái liền biến thành một cây gậy vũ khí dài năm thước, ném sang cho Hoắc Trung Nguyên.Hoắc Trung Nguyên đưa tay nhận lấy, nhe răng cười một tiếng, trực tiếp xông tới chỗ Tần Phi giống hệt như một con mãnh hổ!Nhìn thấy một màn này, mọi người Giang gia chung quanh, sắc mặt cũng phức tạp!Mặc dù bọn họ cũng không thích giao thiệp với Tần Phi, nhưng trong chớp nhoáng này, không ít người thế mà lại cũng ôm hy vọng ngông cuồng rằng Tần Phi có thể đánh thắng cái tên phách lối này.Dĩ nhiên, bọn họ cũng đều biết, đây có điều là nằm mơ thôi!Phải biết, Hoắc Trung Nguyên dã ba lần liên ti6e1p vô địch kungfu Tam giớ. Nghe nói từ nhỏ đã yêu thích võ thuật, thiên phú cực cao. Hơn nữa được đưa đến Bá Quyền môn tập võ, khổ luyện mười mấy năm xuống núi, không ai địch lại được!Hoắc Trung Nguyên mặc dù luyện kungfu nhưng nghe nói sở trường của gã ta là côn pháp!“Tần Phi anh không đánh lại gã ta đâu. Anh mau đi đi, mau đi đi!” Thấy Hoắc Trung Nguyên lấy vũ khí của mình ra, Giang Nguyệt Đồng bị dọa sợ, hô to với Tần Phi.Nếu như Hoắc Trung Nguyên nói thật sự đánh chết Tần Phi thì chắc chắn không phải chỉ là nói xuông!Hơn nữa, ở trong lòng Giang Nguyệt Đồng, Tần Phi có thể xuất hiện giải vây cho cô là đủ khiến cho cô cảm kích lắm rồi.Thậm chí trong lòng cô còn có chút hối hận. Hối hận không nên nói mẹ mình gọi điện thoại cho Tần Phi!Nhưng mà giờ khắc này, Tần Phi thật giống như không có nghe thấy vậy, đối mặt Hoắc Trung Nguyên đang vọt tới, anh chỉ ngưng thần mà đợi, căn bản cũng không có dấu hiệu muốn chạy trốn.Tần Phi cũng tập võ từ nhỏ. Mặc dù khi nãy mới chỉ cùng giao thủ có mười mấy giây với Hoắc Trung Nguyên thôi nhưng chỉ từ việc dưới tình thế cấp bách Hoắc Trung Nguyên có thể trở tay bắt được vỏ đao của anh liền có thể nhìn ra được rằng người này rất lợi hại.Giang Nguyệt Đồng càng lúc càng gấp, vội vàng cầm lấy điện thoại ra, bấm điện thoại báo cảnh sát.“Chúng ta đi nhanh đi, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau!" Thẩm Hoa sốt ruột nói.Với