Giang Nguyệt Đồng không biết bằng cách nào cô ra khỏi biệt thự nhà họ Giang, cô như người mất hồn.Tất cả những giấc mơ của cô ấy đều tan tành!Tuy nhiên, ông cô ấy đã giao công ty cho bố cô, sau khi về nước, bố tôi cô giao lại công ty cho cô.Giang Nguyệt Đồng cảm thấy cả người không ổn, có chút mất hứng, nhất thời không biết đi đâu.Đặc biệt là bây giờ, vì hợp tác với tập đoàn Vạn Tường, các nhân viên của công ty rất nhiệt tình, và bây giờ cô sẽ phải quay trở lại và thông báo rằng công ty đã được bán...Giang Nguyệt Đồng hít một hơi thật sâu rồi lảo đảo bước lên xe....Sau một giờ gặp gỡ các cấp cao, Tần Phi mệt nhưng đã chạy xe điện đến chợ đồ cổ sau khi rời khỏi tập đoàn Vạn Tường.Anh vừa nhận được tin Tiêu Ngọc đã mua được một chiếc bình ngọc, và hôm nay cũng là sinh nhật của bà nội.Chạy xe đến Cổ Vận Đường, Trương Bình đang hướng dẫn hai nhân viên phục vụ lau kính cửa tiệm, thấy Tần Phi đi tới liền cười nói: "Em Tần đến rồi à?"Tần Phi hai ngày nay thân với anh ta rất nhiều, Trương Bình đương nhiên chú ý tới. Lại nghe giọng của tiểu thư nhà mình hết sức tôn sùng Tần Phi, cho nên anh tự nhiên không dám lơ là.“Anh Trương.” Tần Phi cười đáp.“Tiêu Ngọc đã ở sảnh sau, đợi đã lâu nhưng phải cẩn thận một chút, tôi cảm thấy tâm tình của tiểu thư không tốt lắm.” Trương Bình thấp giọng nhắc nhở.Tần Phi sửng sốt, tâm tình không tốt sao?“Bà dì” ghé thăm à?Tần Phi bước vào sảnh sau, Tiêu Ngọc đã ngồi ở đó chờ đợi.Hôm nay, cô ta mặc một bộ đồ giản dị thật duyên dáng, trầm mặc xinh đẹp mảnh mai, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.Và trong tay cô ta, đó là Vọng Tuyết Bình“Cô Tiêu, cô đợi lâu không?” Tần Phi cười đi vào.“Cũng may là vẫn còn kịp.” Tiêu Ngọc cười nhẹ khi Tần Phi bước vào, đôi tay mảnh khảnh cẩn thận giữ Vọng Tuyết Bình rồi đứng dậy.“Để tôi xem một chút.” Tần Phi vui vẻ duỗi tay ra, Tiêu Ngọc có chút miễn cưỡng đưa cho anh.Tần Phi nhìn chỗ được tu sửa của Vọng Tuyết Bình, lập tức gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại!"“Cô hẳn đã tốn nhiều công sức, cô nói giá đi.” Tần Phi nhìn trái nhìn phải rất hài lòng. Nhưng dù sao thì cũng là phục chế lại, nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được.Nhưng có thể làm được đến thế này, thì bậc thầy phục chế ở thành phố Tùng Hải cũng chỉ đến đây là cùng.Phục chế đồ đòi hỏi một kỹ năng độc đáo, không chỉ cầm keo 502 dán lại là được, việc phục chế rất tốn kém, nhất định phải thu tiền.“Quên đi, lúc đó tôi cũng chủ động nói giúp, tôi thích Vọng Tuyết Bình này nên cũng sẽ không thu phí của anh.” Tiêu Ngọc nhẹ giọng nói.Tần Phi không khỏi kỳ quái nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc: "Trong lời nói của cô hình như có cái gì..."“Có ý gì?” Tiêu Ngọc nhìn lên vẻ mặt kỳ quái.Tần Phi cười toe toét nhìn lên nhìn xuống Tiêu Ngọc: "Cô Tiêu tao nhã như lan như huệ, đại gia khuê tú, nhưng mà vòng vo tam cuốc thế này hình như không phải phong cách của cô."Lời khen của Tần Phi tuy tốt, nhưng cũng khiến Tiêu Ngọc đỏ mặt xấu hổ, đặc biệt là ánh mắt của Tần Phi nhìn lên nhìn xuống, giống như bị anh nhìn thấu vậy, cô ta thật sự không chịu nổi, thẳng thắn nói: "Bình này là để tặng cho bà cụ Giang à?""Có ý định thế."“Lần này là bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Giang, nhưng vật này có vết nứt, không đẹp lắm, anh nghĩ thế nào?” Tiêu Ngọc nói.Tần Phi sững sờ, đột nhiên hiểu ra ý của Tiêu Ngọc, cố nén buồn cười nói: "Tôi nghĩ cô muốn thứ này."“Hả?” Tiêu Ngọc kinh ngạc, nhìn Tần Phi đang cười mà như không cười, sắc mặt lại đỏ bừng, biết Tần Phi đã đoán được tâm tư của cô ta.Tiêu Ngọc khẽ cắn môi nói: "Anh nói đúng, nhưng quân tử không cướp của người khác. Mấy ngày nay tôi tu bổ lại Vọng Tuyết Bình, càng làm càng thấy thích. Anh xem tôi có thể dùng vật có giá trị ngang hàng trao đổi với anh không? Như thế nào?"Nói xong, Tiêu Ngọc ngẩng đầu nhìn Tần Phi, đôi mắt đẹp càng thêm lưu luyến không muốn rời khỏi vật này."Cô là quân tử hay sao?"“Hả?” Tiêu Ngọc vẻ mặt mong đợi, bị lời nói của Tần Phi đột nhiên làm cho ngốc nghếch."Cô Tiêu nói chuyện văn hoa quá. Vọng Tuyết Bình này là thứ cô yêu thích. Cô nhắc khéo với tôi rằng nếu tôi là quân tử thì đừng lấy đi vật yêu của cô, nếu tôi không trao đổi với cô thì tôi là kẻ xấu xa, đúng chứ?" Tần Phi bất đắc dĩ nói.“Tôi không phải có ý này.” Tiêu Ngọc lắc đầu phủ nhận, nhưng khóe miệng lại cười hỏi: “Anh là quân tử hay sao?”“Không phải là quý nhân, nhưng tôi có thể là người đạo đức giả.” Tần Phi bất lực, trực tiếp ngồi ở trên ghế gỗ nói: “Cô muốn cùng tôi trao đổi gì vậy?Đôi mắt đẹp trong veo của Tiêu Ngọc lập tức sáng ngời, xoay người đi tới tủ gỗ, ngồi xổm xuống tìm kiếm, nửa đôi chân trắng như tuyết lộ ra dưới váy, rất bắt mắt.Tiêu Ngọc hiển nhiên đã chuẩn bị từ lâu, rất nhanh liền tìm được, cô đứng lên, trong tay cầm một cái hộp gỗ khắc phượng hoàng, cái hộp rất đơn giản, cô đưa qua trước mặt Tần Phi một chút miễn cưỡng.Tần Phi cẩn thận cầm lấy, chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích màu vàng, trên vải gạc lụa màu vàng kim.“Đây là?” Tần Phi cầm lên nhìn kỹ.“Nói cho biết giá trị của chiếc nhẫn bằng ngọc bích này đi.” Tiêu Ngọc giống như là thật đang đến kì, chớp mắt một cái chằng còn vui vẻ, cô nhìn qua, mím môi, còn phải xem xét khả năng của Tần Phi.“Chiếc nhẫn bằng ngọc này dài hơn tuổi của Vọng Tuyết Bình.” Tần Phi không khỏi nói."Chiếc nhẫn bên trong có chữ ‘Ngô'. Không lầm thì là ở thời Tam Quốc"“Có thể nói rõ ngọn nguồn được không?” Tiêu Ngọc khẽ gật đầu, cô tin tưởng nhiều người có chút hiểu biết từ đó cũng có thể đoán được chuyện này.“Cô cho rằng nó có thể so sánh với Vọng Tuyết Bình, rất dễ đoán.” Tần Phi cười nhẹ: “Văn Thành công chúa luôn bị người đời sau rêu rao, mà thời Tam Quốc nước Ngô cũng có kỳ nữ khiến đông đảo nam nhân nhớ nhung không phải là Đại Kiều và Tiểu Kiều