"Trợ lý Tần? Cái gì trợ lý Tần cơ?"Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Liễu Mộng, Giang Nguyệt Đồng khẽ cau mày giải thích: "Là trợ lý Tần Phi ở cùng phó tổng khi tôi đến lần trước."“Anh ấy không phải trợ lý.” Liễu Mộng vẻ mặt kỳ lạ, vừa định giải thích, đột nhiên nhớ tới những chuyện anh đã nói lúc trước, nhân viên nội bộ không được phép tiết lộ chuyện của Tần tổng cho người ngoài.“Không phải trợ lý?” Giang Nguyệt Đồng lại sửng sốt, đôi mày xinh xắn nhăn lại thật chặt.Liễu Mộng hé miệng, muốn giải thích nhưng lại không dám giải thích, lúc này có chút tiến thoái lưỡng nan, bỗng dưng muốn khóc.“Giang tổng, sao cô không nói trước với tôi khi cô đến?” Đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Gia Văn từ phía sau vang lên.Nhìn thấy vị cứu tinh tới, khuôn mặt có chút nhăn nhó của Liễu Mộng lập tức trở nên sáng sủa hơn, cô ta nhanh chóng gạt đề tài sang một bên giải thích: "Giang tổng tới đây tìm cô. Khi cô không có ở đây, tôi đã để cô Giang nghỉ ngơi trong văn phòng."“Ừ, cô đi ra ngoài trước đi.” Thẩm Gia Văn cười gật đầu.Liễu Mộng nhận được lệnh ân xá, nhanh chóng chạy ra ngoài.“Cô ngồi đi.” Thẩm Gia Văn đưa tay mời ngồi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Giang Nguyệt Đồng. Xinh đẹp như vậy cũng khiến cô càng ghen tị, càng ngày càng nghi ngờ quan hệ giữa anh Tần Phi và cô ấy, cô ta cười nhẹ và nói đùa: "Tôi không biết Giang tổng có chuyện gì mà đến đây thế này?"“Thẩm tổng cũng không cần giễu cợt tôi.” Giang Nguyệt Đồng vừa vặn nở nụ cười, khóe miệng chua xót: “Thực xin lỗi, tôi e phải hủy thỏa thuận rồi, công ty Kỳ Thải e rằng phải đồi chủ... "...Quán trà Bán Nguyệt dọc phố Tây.Tần Phi xuống xe điện, đi vào trong quán trà, nhưng hoàn toàn không phát hiện ông già lần trước, bên trong cũng không có người. Chẳng mấy chốc anh vội vàng đi đến mấy tiệm bên cạnh, cũng không thấy bóng dáng ông già kia đâu.Đứng ở cửa quán trà, Tần Phi không khỏi có chút hối hận, tự trách mình lúc đó lại đi quá nhanh, hơn nữa, anh luôn bán tín bán nghi lời nói của ông già. Mà hôm qua anh đánh một trận với Hoắc Trung Nguyên, cũng nếm được chút vị ngọt từ Thông Thiên đan kia.Anh thầm nghĩ, nếu Thông Thiên đan có thể phát huy được toàn bộ dược hiệu thì sẽ còn lợi hại đến nước nào? Anh thực sự có thể thoát ra khỏi phạm trù của những người bình thường?Nếu biết được sớm, anh sẽ để lại Zalo hoặc số điện thoại cho ông già đó.Đúng lúc này, Tần Phi đột nhiên nhìn thấy một ông già mặc áo trắng, bộ quần áo màu trắng kia rõ ràng là quần áo của người phụ bếp, trên ngực trái có dấu hiệu của nhân viên quán trà. Lúc này, anh ta đang kéo một cái thùng rác lớn, thân hình nhỏ bé kia không lớn bằng nửa thùng rác, nếu không phải ông già kia thì là ai?Tần Phi nhìn nhưng vẻ mặt kỳ quái, còn tưởng rằng ông già đó là thế ngoại cao nhân gì gì đâu, lại chẳng ngờ rằng ông ta là một người phụ bếp? Còn đi đổ rác nữa?“Ông già, tôi tìm được ông rồi.” Tuy rằng trong lòng rất lạ, nhưng Tần Phi trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nhiệt tình, hiện tại vẫn đang cầu người."Hả? Nhóc con? Cậu rốt cuộc đến rồi sao?" Ông già ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Phi, chợt nhận ra.“Hì hì, không ngờ ông lại đa tài như vậy, còn là đầu bếp ở đây?” Tần Phi giọng điệu khen ngợi."Đầu bếp? Cậu mù sao? Đầu bếp ở quán trà? Tôi là trà sư, cậu chẳng biết cái gì!" Ông cụ trừng mắt nhìn Tần Phi nhăn nhó: "Vào đi."Sau khi vào quán trà, Tần Phi tìm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: "Ông là chủ ở đây à?"“Không giống sao?” Ông cụ lấy khăn lau bụi trên người, đi tới.“Hì hì, cậu khi tới còn biết mang cái gì cho tôi, nhưng trừ viên thuốc thần kia ra, tôi chẳng còn thiếu cái gì.” Ông già nhìn chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn một cách kĩ lưỡng. Cười hi hi, đưa tay cầm lên.Cái mẹ gì?Nghe vậy, Tần Phi suýt chút nữa ngất đi, vươn tay bắt lấy hộp gỗ: "Đây không phải cho ông, ông suy nghĩ nhiều quá rồi."Không ngờ, động tác của ông ta quá nhanh liền áp đảo động tác chộp giật của Tần Phi, ngón tay cái hom hem mở hộp gỗ ra.Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, bóng đen trước mặt lóe lên, Tần Phi giật lại: "Ông sao lại lỗ mãng như vậy? Không phải cho ông.""Tôi tưởng cái gì hiếm thấy, chỉ là một chiếc nhẫn ngón cái thôi mà? Tiêu Phụng Canh tôi có gì mà chưa từng thấy qua chứ?” Ông ta bĩu môi nói: "Cậu có mang theo cái đó không?”“Ở đây.” Tần Phi lấy ra cái lọ ngọc phong ấn Thông Thiên đan, trực tiếp ném cho ông già.Ông ta giật mình, vội vàng đỡ lấy, đột nhiên nhìn chằm chằm Tần Phi: "Cậu cẩn thận hơn được không? Nếu làm vỡ thì có đủ khả năng lấy được viên thứ hai không?"Tần Phi: "..."“Hi hi, ông à, đồ tôi cũng cho ông rồi, phương pháp để tan hết dược hiệu của Thông Thiên đan là thế nào? Ông có phải nên nói cho tôi nghe rồi hay không?” Tần Phi cười, vuốt mặt một cái, xưng hô trở nên thân mật hơn rất nhiều.“Đương nhiên, tôi luôn nói lời giữ lời, đưa tay cho tôi.” Tiêu Phụng Canh mở ra bình ngọc, say mê hít một hơi, hừ mũi.“Ồ.” Tần Phi đồng ý, ngoan ngoãn duỗi tay ra.Ông ta không bắt mạch mà là nắm lấy cổ tay Tần Phi, vừa lúc Tần Phi không biết vì sao, ông ta lúc này mới buông ra, nhìn Tần Phi có chút kinh ngạc: "Cậu làm sao làm tan được Thông Thiên đan vậy?""A? Thuốc tan rồi? Nhưng tôi ... không có cảm giác gì đặc biệt?" Tần Phi lộ vẻ kinh ngạc, cảm giác mà anh nói đã vượt ra ngoài cảnh giới của người thường.“Nói cậu ngu thì đúng là xúc phạm người ngu trên đời.” Ông ta tức giận chửi rủa, tay vuốt râu, ngẫm nghĩ