Phó Kiêu Phong nhìn huynh đệ nhà mình mặt sắp cứng thành đá, cũng thở dài thay anh: "Huynh đệ, gánh thì nặng mà đường thì xa."
Đôi mắt đào hoa của Lục Thiệu Đông gắt gao mà nhìn chằm chằm cô gái tốt bụng nào đó, cho đến khi cô quay vào phòng học lớp trọng điểm, anh mới đứng ở hành lang không một bóng người nuốt ngụm máu xuống, bình phục cảm xúc.
Một lát sau, anh nghiêng đầu hỏi: "Cậu cảm thấy, cậu ấy có phải đang lạt mềm buộc chặt với tôi không?"
"..."
Còn rất biết tự an ủi bản thân.
Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường: "Cậu cao hứng thì tốt rồi."
"..."
Không phải lạt mềm buộc chặt thì còn có thể vì nguyên nhân gì chứ?
Lục Thiệu Đông nheo mắt lại, hai tay ôm ngực, ngón tay thon dài như có như không gõ gõ lên cánh tay, nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Hoặc là khẩu thị tâm phi?" Anh lại hỏi.
"..."
Phó Kiêu Phong lại liếc mắt xem thường, sau đó nghiêm trang nói: "Thật ra thì cũng không phải là không có loại khả năng này. Dù sao cô gái nhỏ da mặt mỏng. Nếu không chúng ta đánh cuộc mười túi kẹo cay?"
Lục Thiệu Đông: "..."
Qủa nhiên đều là lừa mình dối người mà!
Trầm ngâm một hồi, Lục Thiệu Đông tách hai chân đan chéo ra, chậm rãi đi vào phòng học: "Phải làm cho cậu ấy biết được."
" Biết cái gì?" Phó Kiêu Phong theo ở phía sau hỏi.
"Tôi tức giận."
"..."
Phó Kiêu Phong lần thứ ba liếc mắt xem thường, con hàng này từ khi nào thì trở nên tức quá hóa cười như vậy? Hơn nữa — —"Cậu ấy biết cậu tức giận thì có thể làm gì? Chẳng lẽ cậu còn trông mong cô gái nhỏ dỗ cậu sao?"
Khóe miệng Lục Thiệu Đông khẽ cong, trong con ngươi ánh sao lấp lánh, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng ý cười càng sâu.
Đúng vậy.
Trông chờ vào cô dỗ.
Bằng không ngụm máu tức này nghẹn mãi trong lòng không tan.
Hai người một trước một sau đi về chỗ ngồi, mông còn chưa ngồi ấm, Thạch Vũ đang trầm mê với trò chơi bỗng nhiên la lên một tiếng: "Mọe nó."
Thành công hấp dẫn lực chú ý của hai người.
Phó Kiêu Phong: "Sắp tới lễ độc thân rồi, mùa xuân của cậu cũng bắt đầu đúng không?"
"..."
Thạch Vũ im lặng một lát, sau đó chuyển cả người lẫn ghế qua giữa hai người, nói: "Tớ sợ rằng không thể cùng các cậu qua lễ độc thân rồi."
Phó Kiêu Phong mặt đầy ghét bỏ phất phất tay: "Ai muốn cùng cậu qua lễ độc thân chứ! Tớ cũng có hẹn một cô em đấy nhá."
"..." Thật may cậu cũng có hẹn.
"Chỉ là có người không có nha." Phó Kiêu Phong có ý ám chỉ nhìn về phía Lục Thiệu Đông.
Lục Thiệu Đông hừ một tiếng, mở sách: "Nội quy trường học không cho yêu sớm, các cậu chú ý ảnh hưởng."
Phó Kiêu Phong: "..."
Thạch Vũ: "..."
Cậu lúc ở sân bóng tán gái cũng không xem nội quy trường học vào mắt. Lúc này không hẹn được cô gái nhà người ta, liền bắt đầu giảng nội quy trường học?
" Thật ra thì tớ còn cần các cậu hỗ trợ." Thạch Vũ liếc mắt nhìn màn hình ddienj thoại, ngẩng đầu nói: "Tớ quen biết cô em gái này trong lúc chơi game, chỉ là thành tích của cậu ấy tốt, chơi game cũng tốt, ở lớp trọng điểm."
Lục Thiệu Đông nhướng nhướng mày: "Không giúp được cậu, cô gái có thành tích tốt không dễ hẹn."
Đây là dựa trên kinh nghiệm.
Anh vừa mới bị cự tuyệt, còn chưa nghĩ ra chiêu mới để hẹn, nào có tâm tư giúp người khác?
Thạch Vũ lúng túng yên lặng mấy giây, nói: "Là cậu ấy chủ động hẹn tớ."
"..."
"..."
Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát.
Một giây kế tiếp,
Phó Kiêu Phong ôm bụng cười to: "Ha ha ha ha ha ha... Đau lòng quá... Ha ha ha..."
Lục Thiệu Đông: "..."
" Sau đó thì sao? Cũng đã chủ động hẹn cậu, còn có gì không hài lòng?" Phó Kiêu Phong cười đủ sau đó hỏi Thạch Vũ.
Thạch Vũ: "Cậu ấy cũng ở Nhất Trung ở đây, lớp trọng điểm, cách vách chúng ta."
"Con mọe mọe mọe nó! Đây cũng quá trùng hợp! Vậy còn chờ gì nữa, đi mau, đi lớp bên cạnh nhìn xem, nói không chừng kiến quang tử* đấy." Phó Kiêu Phong hứng thú bừng bừng nói, đứng dậy muốn đi.
*见光死 – Kiến quang tử: chỉ khi bạn trên mạng gặp nhau, phát hiện không giống như trong tưởng tượng, chênh lệch giữa ảo tưởng và thực tế, làm cho đối phương giật mình.
"Cậu có đi không?" Cậu lại hỏi Lục Thiệu Đông.
Không đi. Anh bây giờ đang là người đang tức giận, không nên lắc lư ở cách vách. Lục Thiệu Đông đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên nghe Thạch Vũ nói — —
"Cậu ấy nói cậu ấy ngồi ở hàng thứ tư đếm ngược."
Lời này lướt qua đầu, Lục Thiệu Đông ném sách lên bàn: "Đi."
Vừa lúc có thể để cho người hàng thứ ba đếm người biết anh có bao nhiêu tức giận.
...
Lớp trọng điểm.
Vương Gia Lâm một bên lướt Tieba một bên xem danh sách bỏ phiếu: "Trước mắt nam sinh có phiếu bầu cao nhất là Lục Thiệu Đông, nữ sinh có phiếu bầu cao nhất là Dư Yên Nhiên, đều là khối chúng ta. Nhiều Người bầu Lục Thiệu Đông như vậy, không biết cậu ấy sẽ chọn ai?"
Lăng Nhân đang làm đề, nghe vậy cười một tiếng: "Cậu muốn được chọn trúng sao?"
"Tớ không muốn." Vương Gia Lâm đáp ngay lập tức, sau đó cười hắc hắc, nói: "Tớ có lẽ sẽ có cuộc hẹn khác. Đúng rồi, ngày lễ độc thân cậu có sắp xếp gì không?"
Lăng Nhân không ngẩng đầu: "Ừ, có."
"Có hẹn sao... Chỉ là cậu sẽ không bỏ phiếu cho Lục Thiệu Đông sao?" Trên mặt Vương Gia Lâm mang theo một dấu chấm hỏi thật to, không nghĩ ra tại sao Lăng Nhân không muốn bỏ phiếu cho Lục Thiệu Đông.
Chẳng lẽ cãi nhau?
Nhưng mà Lục Thiệu Đông hôm nay còn cố ý đi dạy cô đánh bóng bàn, quan hệ hai người rất hòa hợp nha.
Không đợi Lăng Nhân trả lời, Vương Gia Lâm lại hỏi: "Cậu không muốn ăn mừng với Lục Thiệu Đông sao?"
Tay Lăng Nhân run lên, trên giấy nháp số ' 2 ' viết thành ' 7 '.
Có thể cùng anh cùng ăn mừng đương nhiên muốn.
Nhưng lễ độc thân là thứ sáu, ba sẽ mời bạn học cũ về nhà ăn, nhắc nhở cô tan học về sớm một chút.
Thật ra thì những loại tụ hội này của người lớn, cô tham gia cũng được mà không tham gia cũng được, nhưng mà hiếm khi ba rảnh về nhà ăn cơm, cô không muốn bỏ qua.
Bút trên giấy lại ngừng một hồi, Lăng Nhân lắc đầu, nói: "Không phải vẫn đề có muốn hay không."
Giọng cô không lớn, nhưng đủ để cho người ở ngoài cửa sổ nghe rõ.
Không phải vẫn đề có muốn hay không?
Đó là vấn đề gì?
Lục Thiệu Đông nhướng nhướng mày, sau đó nâng tay lên, khớp xương cong cong gõ cửa sổ mấy cái, phát ra tiếng ' cốc cốc cốc '.
Lăng Nhân giương mắt, biểu tình kinh ngạc ở trên mặt chợt lóe lên, đáy mắt còn có mấy phần mừng rỡ.
"Tìm tớ sao?" Cô mở cửa sổ, hỏi.
Ánh mắt Lục Thiệu Đông nhàn nhạt dừng ở trên mặt cô vài giây, sau đó quét