Lăng gia.
Dưới đèn treo màu vàng, trên bàn ăn hình chữ nhật làm từ gỗ bày đầy món ngon, hai nhà Lăng Tống vui vẻ hòa thuận.
" Hai chúng ta cũng đã năm sáu năm không gặp rồi nhỉ? Hôm nay cần phải uống với nhau thật sảng khoái." Lăng Vu Hải hứng thú, tâm tình cũng thả lỏng.
Tống Dịch Minh là bạn học chung thời đại học của ông, anh em thân thiết. Sau khi tốt nghiệp đại học ông lựa chọn làm chính trị, về quê nhà làm ứng cử viên cho cán bộ lãnh đạo (选调生), từng bước từng bước cho tới vị trí bí thư thành ủy của thành phố Nam. Tống Dịch Minh thì trở lại thành phố Nam thừa kế xí nghiệp gia tộc, hôm nay ở thương giới cũng là một nhân vật oai phong một cõi.
Khi ông mới vừa điều nhiệm đến thành phố Nam, Tống Dịch Minh liền hẹn ông ra nói chuyện cũ, bởi vị việc chính trị quá bận rộn, cho tới bây giờ mới có thời gian rảnh.
" Tối nay chúng ta không say không về." Ông nâng ly nói.
" Được ! Tối nay hai ta phải uống cạn. Tôi trước cạn vì kính." Tống Dịch Minh ngửa đầu uống thỏa thích, muôn vàn cảm khái: "Lần trước gặp mặt, ông vẫn còn đảm nhiệm chức bí thư ở huyện Hà Tây, tôi nhớ khi đó Nhân Nhân mới học sơ trung, chỉ chớp mắt liền sắp thi đại học rồi."
" Đúng vậy. Thời gian trôi qua thật mau." Lăng Vu Hải cũng cảm khái không thôi.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện. Đường Duyệt thì thấp giọng trò chuyện với Tống phu nhân về đề tài trong gia đình.
Lăng Nhân cúi đầu lặng lẽ bới cơm, chú ý tới vợ chồng Tống thị mặc dù nói chuyện riêng, nhưng luôn luôn sẽ nhìn đối phương một cái, quan tâm. Mà cha mẹ mình lại giống như người xa lạ vậy, gần như không có bất kỳ ánh mắt trao đổi nào.
Lăng Nhân không rõ bọn họ tại sao lại như vậy. Từ khi cô hiểu chuyện, cô chưa từng thấy bọn họ cãi nhau, cũng không nghe được mẹ oán giận nửa câu, theo lý thuyết quan hệ vợ chồng phải rất hòa thuận mới đúng.
Nhưng trên thực tế lại rất nhạt nhẽo.
...
Những người lớn còn đang uống rượu nói chuyện cũ, Lăng Nhân cơm nước xong lấy được chấp thuận của Lăng Vu Hải, về phòng ngủ làm bài tập trước.
Trong lòng có chút khó chịu.
Ở trước bàn đọc sách ngồi yên một hồi, cô mở sách, bên trong bất ngờ rơi ra một tờ giấy ghi chú.
— — Là số điện thoại Lục Thiệu Đông viết cho cô.
Nghĩ tới người này, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn chút.
Mím môi cười, cô lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, mở mục lục tin.
Cái điện thoại di động này là năm trước Lăng Vu Hải tặng quà sinh nhật cho cô, cô bình thường không dùng được, cho nên phần lớn thời gian đều đặt ở trong ngăn kéo.
Ngón tay tinh tế ấn ấn ở trên màn hình, rất nhanh liền biên tập người liên lạc, lưu lại, sau đó lần nữa đặt điện thoại di động vào trong ngăn kéo, đóng lại, cầm bút lên làm đề.
Gió ở ngoài cửa sổ thổi lá cây vang xào xạt, làm cho người tâm phiền ý loạn.
Cách một hồi, cô lần nữa mở ngăn kéo ra lấy điện thoại di động, tầm mắt dừng ở ba chữ ' Lục Thiệu Đông ' trên danh sách liên lạc, sau một lúc lâu, khóa màn hình.
Anh bây giờ chắc đang ăn mừng, vẫn không nên quấy rầy anh.
Ba giây sau, mở khóa lần nữa.
Vẫn muốn quấy rầy một chút — —
【 Bây giờ nhận thưởng còn kịp sao? 】
Trên màn hình vừa hiện lên tin ' đã gửi ', Lục Thiệu Đông liền gọi điện thoại tới.
Cô cắn môi cười một tiếng, ngồi vào đầu giường, nhận điện thoại.
Còn chưa kịp mở miệng, giọng trầm thấp liền từ trong điện thoại truyền tới — —
"Cậu về nhà rồi sao?"
Về đến nhà? Cô đã về từ sớm rồi.
Con ngươi sáng như sao vòng vo chuyển, " Ừ."
"Về nhà liền tốt. Chỉ là bây giờ tôi rất vội, cậu mới đến nhận thưởng, có chút trễ."
Rất vội?
Ánh mắt cô hơi ảm đạm, nhẹ giọng nói: "Vậy thì không nhận."
Bên kia điện thoại.
Nghe được câu này, Lục Thiệu Đông ' rất bận ' ngồi ở trên giường thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Quả nhiên vẫn không nên trông cậy vào cô có bao nhiêu ân cần.
Ảo não mấy giây — —
"Quan trọng, phải nhận. Bằng không chẳng phải nói tôi không giữ lời sao?"
"Không phải cậu rất bận rộn sao?"
" Đúng vậy. Chẳng qua, mặc dù bề bộn nhiều việc, nhưng tôi trong lúc bận rộn rút ra khoảng thời gian trống nhận điện thoại của cậu, có phải rất cảm động không?"
Trong điện thoại an tĩnh mấy giây, sau đó — —
"Là cậu gọi cho tớ."
"..."
"Cậu tiếp tục bận đi."
"..."
Cái gì gọi là bưng đá đập chân mình.
Anh hôm nay có thể coi như hiểu.
Đấm đấm ngực thuận khí, Lục Thiệu Đông ra vẻ thoải mái nói: "Hiếm khi trúng giải, không đổi sao được. Mặc dù không thể ăn mừng