Lăng Nhân cầm điện thoại di động chạy chậm ra phòng học, khi đi ngang qua lớp chín, mấy giáo bá nhiệt tình mà chào hỏi cô.
"Thi giữa kỳ cố lên nha, chị dâu!"
"Chị dâu cố lên, em vẫn đặt cược chị hạng nhất đấy."
"Cái này còn cần đặt cược sao? Chắc chắn hạng nhất. Chị dâu làm tăng thể diện cho chúng ta. Chị dâu cừ nhất!"
...
Tiếng gọi ' chị dâu ' này làm cho gò má Lăng Nhân nóng lên, bất chấp lễ phép hay không lễ phép, không nói một lời cúi đầu chạy nhanh rời đi. Một đường chạy đến cửa hành lang mới thả chậm nhịp bước, bước lên bậc thang lên sân thượng.
Trong lòng bách chuyển thiên hồi.
*Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Bọn họ tại sao đột nhiên gọi cô là ' chị dâu ' chứ? Bọn họ trước kia cũng hay trêu ghẹo cô, nhưng gọi ' chị dâu ' là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ...
Ý nghĩ trong lòng làm cho Lăng Nhân đột nhiên dừng bước.
Cô dựa lưng vào tường, cảm giác trái tim cuồng loạn đập thành thịch giống như bị thứ gì đó quét qua, bỗng nhiên có cảm giác đứng không vững.
.
Sân thượng.
Khu dạy học không tính là cao, tổng cộng chỉ có sáu tầng. Trên sân thượng để không ít bàn học bị cũ, chân bàn bởi vì dầm mưa dãi nắng có chút biến thành màu đen, chẳng qua trên mặt bàn sơn màu đỏ, chống nước chống nắng, hư hại không nghiêm trọng lắm.
Lục Thiệu Đông ngồi ở trên bàn học, hai chân tùy ý tách ra, trong tay cầm túi màu trắng xanh xen lẫn, khóe môi nhếch lên nụ cười lưu manh.
Gió thổi vào mặt, nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc ngắn rũ ở trên trán, anh ngửa mặt nhìn bầu trời quang đãng, lòng cũng như hôm nay vạn dặm không mây.
Khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập hăng hái.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động — —
Cách từ khi gửi tin nhắn đã năm phút.
Chắc cũng sắp đến rồi.
Lục Thiệu Đông lắc điện thoại, nhớ tới lúc vừa mới ra ngoài, Phó Kiêu Phong chớp chớp mắt cười gian.
"Ai da, trong túi giấy này đựng thứ gì thế, là muốn tặng cho bốn mắt phải không? A, sau này có thể phải đổi thành gọi ' chị dâu '."
Rõ ràng như vậy sao?
Giơ tay lên sờ sờ mặt, anh nhớ lúc mình ra đi tận lực cất giấu cảm xúc.
Có lẽ không giấu được rồi.
Anh thở dài trong lòng một tiếng, vẫn cười lên.
Gió vẫn còn thổi, chờ người lại chậm chạp chưa tới.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Thiệu Đông có chút ngồi không yên, một khắc không rời nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động.
Chẳng lẽ không thấy tin nhắn?
Hay là... Nhìn thấy nhưng không muốn tới?
Nếu không lại nhắn lại?
Vừa muốn mở điện thoại di động, bỗng nhiên ' đing ' một tiếng, màn hình điện thoại di động sáng lên.
— — nhận được một tin nhắn ngắn từ ' ccô gái nhỏ '.
Dây cung trong lòng kia thả lỏng.
Thật ra thì anh muốn lưu ' cô gái nhỏ của tôi ', nhưng lưu xong lương tâm có chút bất an, vì thế sau nhiều lần cân nhắc, xóa chữ ' của tôi '.
Khóe miệng Lục Thiệu Đông cong lên, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn mở tin nhắn.
【 Cô gái nhỏ: Đang ôn tập, không đi được. 】
Một khắc tin được gửi đến kia, Lục Thiệu Đông tựa như bị người hất nước lạnh vào đầu, từ đầu đến chân lạnh thấu tim.
Bầu trời quang đãng ở vạn dặm tung bay chìm xuống, lập tức ngã vào đáy cốc. Ngay cả gió thổi qua bên mặt, cũng mang theo lạnh lẽo.
.
Lăng Nhân gửi tin nhắn xong, cảm giác chân có chút mềm, dựa trên tường vài phút, mới chậm rãi trở về phòng học.
Một buổi sáng tâm thần không yên, chung quanh có chút gió thổi cỏ lay, liền lấy đem điện thoại di động ra xem.
Có tin gửi tới cũng sợ, mà không có cũng sợ.
Đến giờ học, cô dứt khoát tắt máy, cũng không cần lo lắng có tin nhắn hay không nữa.
Trái tim cũng bình tĩnh theo.
"Có đi WC không?" Vương Gia Lâm đột nhiên hỏi.
Lăng Nhân lắc đầu: "Không đi." Đi phòng vệ sinh sẽ đi ngang qua lớp chín, vì tránh gặp anh, cô cho tới trưa cũng không dám uống nước.
"Vậy tớ đi đây." Vương Gia Lâm nói thầm một câu, rung đùi đắc ý ra cửa.
Cô luôn cảm thấy Lăng Nhân từ trước giờ học sau khi đi ra ngoài trở lại, liền bắt đầu có chút lạ.
...
Lớp chín.
Phó Kiêu Phong bắt chéo hai chân, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lục Thiệu Đông, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Con hàng này lúc đi ra ngoài rõ ràng hết sức phấn khởi, tựa như đi hẹn hò cùng người tình, tại sao trở về thì trở thành mặt tê liệt thế này? Hơn nữa túi giấy mang về vẫn còn nguyên.
Chưa thấy được người?
Không nên chứ, cậu rõ ràng thấy bốn mắt từ bên ngoài phòng học đi ngang qua, chắc đến nơi hẹn.
Chẳng lẽ... Bị cự tuyệt?
Cái ý nghĩ này làm cho Phó Kiêu Phong chợt ngồi thẳng, con ngươi nhìn thẳng lão đại, mặt tràn đầy không tưởng tượng nổi.
Chậc chậc, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhiều cô gái chạy theo như vậy, con hàng này cũng không thèm nhìn một cái, hết lần này tới lần khác chạy theo bên người cô gái không thích anh.
Không bình thường, hai người đều không bình thường.
Phó Kiêu Phong than thở trong lòng một hồi, bỗng nhiên thấy Vương Gia Lâm từ lớp trọng điểm đi tới, liền vội vàng đứng lên bước dài xông tới: "Khoan hãy đi."
"A nha!" Vương Gia Lâm bị người đột nhiên lao ra dọa hoảng hốt thét lên, vừa vỗ ngực vừa nói: "Cậu có thể đừng mỗi lần đều đột nhiên lao ra như quỷ được không hả? Rất dọa người đấy."
" Đừng sợ, có tớ ở đây, quỷ không mang cậu đi được đâu." Phó