Lục Thiệu Đông còn chưa rạo rực xong, liền nghe cô gái nhỏ nói tiếp — —
"Sau này học tập thật giỏi, được không?"
Trái tim đung đưa trên không trung cương cứng nửa giây, sau đó trở về vị trí cũ.
"Tại sao hy vọng tôi học tập thật tốt?" Anh hỏi, giọng khác với không đứng đắn trước đó, vô cùng nghiêm túc.
Lăng Nhân cúi đầu, rất nhiều lời xoay 800 vòng trong lòng, vẫn không biết nên nói như thế nào.
Học tập thật tốt, tham gia thi đại học, học đại học.
Đây là con đường cô phải đi, không có lối rẽ cũng không có đường đi, chỉ có một con đường đi tới cuối.
Cô hy vọng anh cũng đi lên con đường như vậy, như thế mới có thể luôn làm bạn.
Nhưng mà...
Cô không biết anh có cùng cô không, đối với tương lai như vậy có chút chờ mong.
"Cậu sau này muốn làm gì?" Cô cuối cùng cũng không nói lời trong lòng ra, đổi một phương thức dò hỏi kế hoạch của anh.
Lục Thiệu Đông mặc dù mâu thuẫn học tập, nhưng cũng không ngốc, lúc này liền nghe được ý trong lời nói của cô.
— — Cậu sau này muốn làm gì? Không học tập thật tốt, sau này có thể làm gì?
Vấn đề giống như vậy, có người cũng đã từng hỏi anh.
Lục Thiệu Đông dời tầm mắt về phía ngoài cửa sổ, một ánh nhìn về ban đêm đen tối vô tận, thời gian tựa như chảy ngược trở lại khi còn bé.
"Con sau này trưởng thành muốn trở thành người như thế nào?"
"Con muốn như ba vậy, trở thành một người quân nhân, làm một đại anh hùng!"
"Vậy con phải học tập thật giỏi, sau này lớn lên mới có thể làm đại anh hùng."
Về sau.
Anh hùng không còn nữa, mộng anh hùng của anh cũng phá vỡ.
Từ đây không còn mong đợi lớn lên.
Trước khi gặp cô, anh nghĩ tới mai sau này, chuyện nghiêm túc nhất là ngày mai nên trốn học hay đi học.
Nhưng hiện tại, cô hỏi anh sau này muốn làm gì, là rất rất nhiều cái ngày mai sau này.
"Tôi còn chưa nghĩ đến đó." Anh nói đúng sự thật.
Trầm mặc một hồi, Lục Thiệu Đông đứng dậy: "Tôi ra bên ngoài hóng gió chút."
Bước chân anh rất vững vàng, nhưng trong mắt Lăng Nhân giống như chạy trối chết vậy.
Bóng lưng cao ráo trộn lẫn với cô tịch nói không nên lời.
...
Mãi sau, Lăng Nhân cũng không chờ được anh hóng gió trở về, cuối cùng Phó Kiêu Phong đưa cô đến cửa tiểu khu.
" Vào đi thôi." Phó Kiêu Phong đặt hai tay ở trong túi áo, đứng theo chiều gió.
"Cảm ơn cậu." Lăng Nhân nhẹ giọng nói, cúi đầu đá đá mảnh đá xanh vụn, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Chuyện của Lục Thiệu Đông, cậu đều biết hết, phải không?"
Phó Kiêu Phong vừa nghe lời này cũng cảm thấy không đúng, đây rõ ràng là lời mở đầu muốn nói khách sao, phim truyền hình đều diễn như thế hả.
Cậu tuy rằng rõ chuyện của Lục Thiệu Đông như lòng bàn tay, nhưng thái độ đêm nay của hai người cũng thật vi diệu, cậu cũng không dám nói bậy bạ.
"Cũng không hoàn toàn biết." Cậu nói rất bảo thủ.
Không hoàn toàn biết, vậy là biết không ít.
Lăng Nhân tựa như khẳng định ý tưởng của mình vậy, gật đầu nói: "Tớ nghe nói, cậu ấy ban đầu lấy thành tích thi đứng đầu thành phố vào Nhất Trung."
"Cậu sao lại biết?" Phó Kiêu Phong hơi kinh ngạc. Con hàng này từ khi tiến vào Nhất Trung, liền không đứng đắn học tập một ngày nào, có rất ít người biết anh cũng đã từng là đóa hoa của tổ quốc.
"Tớ nghe hiệu trưởng nói."
"Hiệu trưởng?"
Lăng Nhân gật đầu.
Chính là ngày lần đầu tiên đưa tới sự chú ý của Lục Thiệu Đông đó, lúc cô đi ngang qua văn phòng cửa hiệu trưởng, nghe được hiệu trưởng ở bên trong tận tình khuyên — —
"Em biết tôi tại sao lại không buông tha em không? Bởi vì tôi biết chỉ cần em muốn học, nhất định có thể giỏi. Em lấy thành tích thi đứng đầu thành phố thi vào trường học chúng tôi, tại sao bây giờ muốn đắm mình vào trụy lạc?"
Hiệu trưởng chất vấn câu cuối cùng, cũng chính là chuyện Lăng Nhân muốn biết lúc này.
"Về sau xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi Phó Kiêu Phong.
Phó Kiêu Phong lắc đầu: "Cậu vẫn nên tự hỏi cậu ấy đi."
"Cậu ấy không chịu nói."
"Cho cậu ấy chút thời gian, một ngày nào đó sẽ nói thôi." Nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, tâm tình của Phó Kiêu Phong cũng nặng nề, trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Vào đi thôi. Đưa cậu đến nhà, nhiệm vụ của tớ hoàn thành rồi."
Trong lòng Lăng Nhân biết có hỏi lại cũng sẽ không có đáp án, liền thở dài, sau đó nói cảm ơn, xoay người đi vào tiểu khu.
Sau khi nhìn người đi vào trong tiểu khu một hồi, Phó Kiêu Phong lấy điện thoại di động ra, gửi một wechat cho người ủy thác: 【 Đã đưa người về nhà an toàn. 】
Gửi xong, bỏ điện thoại vào trong túi, vừa đi được mấy bước, lại lần nữa mở điện thoại di động lên, bổ sung thêm: 【 Tiểu tiên nữ hình như rất khó chịu. Tớ cảm thấy cậu ấy ngày mai có thể sẽ tuyệt giao với cậu, đêm nay cậu đừng ngủ, viết kiểm điểm cả đêm đi. Kiểm điểm viết không tốt, cậu ấy sau này chính là tiểu tiên nữ của người khác đấy. 】
Đối diện trả lời lại: 【 Lục Thiệu Đông : Khó chịu như thế nào? Khóc? 】
Để ý như thế, thì ở trường học đó đừng có rời đi! Tự mình tới đưa về, chẳng phải sẽ biết sao?
Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường, cố ý phóng đại: 【 Không rơi nước mắt , nhưng mà vẻ mặt kia, chắc rơi trong lòng rồi. 】
Xem cậu còn có thể bình tĩnh không.
Đợi trong chốc lát, không nhận được tin nhắn lại, Phó Kiêu Phong đoán bên kia chắc là đã hành động rồi, liền hài lòng mà đút tay vào túi, hóng gió đêm đi nhanh về phía trước.
Hy vọng sức mạnh tình yêu có thể giúp anh tháo mở khúc mắc.
.
Lục Thiệu Đông mặc áo