Ngày hôm sau, trong lòng Lăng Nhân nghĩ tới chuyện Lục Thiệu Đông muốn gặp mặt cô nói kia, cả buổi sáng đều có chút thất thần.
Có chờ mong, cũng có lo sợ bất an.
Sau đó phát hiện — — Cô lại suy nghĩ quá nhiều.
Anh cũng không phải muốn tỏ tình.
"Cuối tuần cùng nhau làm bài tập sao?" Cô lặp lại lời anh nói một lần nữa, "Cậu muốn tớ đáp ứng cậu, cuối tuần cùng nhau làm bài tập với cậu?"
Lục Thiệu Đông gật gật đầu, cười thản nhiên: "Tôi bị rớt nhiều môn như vậy, dù sao cũng phải tìm một ' cô giáo tốt ' giúp học bổ túc chứ."
Suy nghĩ của Lăng Nhân còn có chút mông lung, trong lòng hơi mất mát, thế cho nên đã quên trả lời.
Bổ túc học mà thôi, còn làm như nói chuyện quan trọng lắm vậy, muốn khiến cho người khác hiểu lầm sao?
Rõ ràng trong điện thoại cũng có thể nói mà.
"Không muốn?" Lục Thiệu Đông thấy cô không trả lời, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, sợ cô cự tuyệt, mày kiếm lập tức giương lên, nói: "Làm người phải giữ chữ tín, cậu hôm qua đã đáp ứng tôi."
Không cho cô cơ hội phản bác, anh lại tiếp tục nói: "Ý chí của con người tôi rất yếu kém, không có cậu ở một bên giám sát, tôi chắc chắn không thể kiên trì được. Tương lai của tôi bây giờ tất cả đều bị nắm giữ ở trong tay cậu."
"..."
Cô chỉ là một học sinh lớp mười hai thôi mà, nào có bản lĩnh lớn nắm giữ tương lai của anh cơ chứ?
Lăng Nhân nhấp nhấp miệng, bĩnh tĩnh mà nói: "Vậy cuối tuần đi hiệu sách."
" Một lời đã định." Lục Thiệu Đông hoàn toàn không che giấu nội tâm vui sướng, khóe miệng sớm đã cong lên trời cao, lại bổ sung một câu: "Về sau phải mỗi một lần cuối tuần."
"... Được."
"Cậu nhìn có vẻ không quá tình nguyện?"
" Không vui, có thể cự tuyệt sao?"
" Không thể."
"..."
"Chỉ là tôi có thể dỗ dành cậu, dỗ cho đến khi cậu vui mới thôi."
Một chữ ' dỗ ', làm cho mặt Lăng Nhân đỏ lên, nghiêng mắt qua, nói: "Cuối tuần gặp." Sáu đó chạy xuống sân thượng.
Lục Thiệu Đông nhìn bóng lưng tựa như chạy trốn của người nào đó, hừ cười hai tiếng, cũng vui vẻ ngâm nga hát đi về phòng học.
"Cuối tuần này đi leo núi không? Đi hít thở không khí trong lành trên núi." Vừa tiến vào phòng học, Phó Kiêu Phong liền chạy tới nói.
" Không đi." Lục Thiệu Đông dựa lưng lên ghế, hai chân dài tách ra, ngón tay ở trên bàn gõ hai cái, nghiêng đầu cười nói: "Cuối tuần — — có hẹn với giai nhân."
Năm chữ ' có hẹn với giai nhân ' đặc biệt nhấn mạnh, giọng điệu kia đắc ý như trúng được 500 vạn vậy.
Phó Kiêu Phong liếc mắt xem thường, còn không phải chỉ là hẹn hò thôi sao, vui như vậy?
Chẳng qua, hai người này tối hôm qua rõ ràng còn đang buồn bực, hôm nay sao đột nhiên tình cảm lại thăng tiến vậy, trực tiếp hẹn hò?
Thật đúng không thể hiểu được.
Mỗi người đang yêu, cảm xúc đều không ổn định như vậy sao?
"Các cậu đi đâu hẹn hò? Nếu không đi cùng nha! Tớ cũng hẹn một cô gái." Phó Kiêu Phong thuận tiện nói.
Đối với lời thỉnh cầu này, Lục Thiệu Đông ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu, vừa lật sách vừa nói: "Chúng tôi hẹn cuối tuần cùng nhau học tập."
"..." Đây cũng có thể tính là hẹn hò sao? Não của con hàng này bị rút rồi à. "Thời gian hợp lý, cậu không đi ngắm hoa dưới trăng cùng tiểu tiên nữ, học tập cái gì, quá lãng phí chứ?"
"Đây gọi là bồi dưỡng sở thích chung."
"..."
Tuy nói chỉ là cùng nhau học tập, nhưng đây là lần đầu Lăng Nhân đơn độc hẹn gặp mặt Lục Thiệu Đông vào cuối tuần, trong lòng ít nhiều có chút khẩn trương.
Sáng thứ bảy, cô rửa mặt chải đầu xong, liền đóng cửa phòng lại, kéo tủ quần áo ra, bắt đầu lựa chọn quần áo.
Cô ngày thường đều mặc đồng phục đi học, mặc đồ bình thường không có mấy khi, đều là quần áo cũ hai năm trước, sau khi tới thành phố Nam, chưa có thêm bộ đồ mới nào.
Nên mặc cái gì cho được đây?
Tầm mắt tới tới lui lui ở tủ quần áo, từ bên trái rồi tới bên phải.
Tháng mười hai ở thành phố Nam nhiệt độ ngày đêm trong ngày chênh lệch lớn, ban ngày lúc nóng nhất có thể 25 26 độ, có thể mặc áo mỏng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lạnh, cần mặc thêm áo khoác.
Vậy thì mặc váy kèm thêm áo khoác.
Sau khi quyết định, Lăng Nhân lấy ba chiếc váy từ trong tủ quần áo ra, trải lên trên giường.
Rối rắm mấy phút — —
"Mặc cái này vậy!"
Nói thầm một câu, cô liền cầm lấy chiếc váy hoa nhỏ ở giữa kia.
...
Quân khu đại viện.
Lục Thiệu Đông đã thay quần áo xong, ở trước gương nhiều lần xác nhận hoàn mỹ không tỳ vết, đẹp trai ngời ngời, liền tiêu sái cầm cặp sách lên ra cửa.
"Hôm nay thứ bảy không cần đi học, con mang theo cặp sách làm gì?" Mẹ Lục đang ở trên ban công tưới hoa thấy anh đi ra, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đi hiệu sách học tập."
Ném xuống những lời này, Lục Thiệu Đông chạy như bay ra cửa.
Mẹ Lục nghe nói như vậy, bình tưới hoa trong tay run lên.
Học tập? Bà không nghe lầm chứ?
Tưới xong hoa xuống lầu, vừa lúc gặp được Phó Kiêu Phong ôm ván trượt đi ra, bà vội vàng gọi người lại.
"Kiêu Phong, cháu tới đây, dì hỏi cháu chuyện này."
Phó Kiêu Phong hẹn Vương Gia Lâm chơi ván trượt, vội vã đi đến nơi hẹn, không muốn trì hoãn quá lâu, liền chạy nhanh qua: "Dì Lục sớm."
"Thiệu Đông nói hôm nay đi hiệu sách học tập, thằng bé đi với ai?" Mẹ Lục nhìn phía sau cậu, phát hiện còn thiếu một người, "Cùng đi với tiểu Thạch sao?"
Cái tên Thạch Vũ kia đang ôm trò chơi sống đến sống mơ mơ màng màng.
Chẳng qua mặc dù không phải là Thạch Vũ, nhưng cũng không thể nói thật.
Phó Kiêu Phong cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Cậu ấy đi một mình, nói phải học tập thật giỏi, không cho phép chúng ta quấy rầy."
Mẹ Lục nửa tin nửa ngờ gật đầu một cái, lại nói: "Sao thằng bé lại đột nhiên muốn học tập?"
"Ha hả, cháu không biết." Phó Kiêu Phong tiếp tục giả ngu, để không bị lộ tẩy, trực tiếp thả ván trượt xuống mặt đất, nhanh như chớp trượt đi: "Dì Lục, cháu còn có việc, cháu đi trước đây."
"Ai cháu — —" Trong lòng mẹ Lục còn nghi ngờ, chỉ thấy người đã đi xa, liền không thể làm gì khác hơn là thu hồi tầm mắt, thở dài: " Được rồi, quản nó làm gì, nguyện ý học tập thì tốt rồi."
Hơn nữa — —
Mẹ Lục bỗng nhiên nhớ tới con trai nhà mình vừa rồi lúc ra cửa, mặc một áo sơ mi trắng, nhìn sáng sủa không ít.
.
Lăng Nhân thay quần áo xong, chào hỏi với dì Trương, liền chạy xuống lầu. Còn mẹ Đường Duyệt — — vẫn còn đang lễ Phật, không nên quấy rầy.
Cô mặc một chiếc váy hoa nhỏ, cao đến đầu gối, lộ ra bắp chân thon dài, mặc quần tất màu da, bên ngoài là một áo khoác cao bồi màu lam nhạt, chân đi giày da màu đen, thoạt nhìn cả người tươi mát động lòng người.
Lúc ra cửa tiểu khu, cô lại không yên lòng cúi đầu kéo kéo làn váy, rất sợ không có mặc chỉnh tề.
Sửa sang lại quần áo, vừa nhấc mắt, phát hiện ngoài cửa có người đang đứng.
Trái tim trong nháy mắt nhảy đến cổ họng.
Không phải hẹn gặp ở hiệu sách thành phố sao? Chẳng lẽ cô nhớ lộn?
Lăng Nhân khẩn trương kéo dây đeo cặp sách, cúi đầu đi tới, khóe miệng mang nụ cười.
Trong lòng Lục Thiệu Đông cũng hết sức khẩn trương, anh đứng bên sườn cửa tiểu khu, làm bộ nhàm chán mà đá đá vụn trên mặt đất, khóe mắt vẫn thủy chung nhìn theo giai nhân càng ngày càng đến gần.
Ăn mặc đẹp như vậy, anh làm sao có thể tĩnh tâm mà học tập chứ?
Khóe miệng kéo lên một độ cong, chuẩn xác lúc cô sắp đến, anh ngẩng đầu lên, tự nhiên mà tháo cặp sách trên lưng cô xuống, xách ở trong tay, sau đó xoay người đi nhanh về phía trước: "Đi thôi."
Ánh mắt của hai người không giao nhau.
Lăng Nhân âm thầm thở ra một hơi, đi theo bên cạnh anh, hỏi: "Sao cậu lại tới đây? Tớ nhớ hình như hẹn ở hiệu sách thành phố mà."
"Tôi đến sớm, hiệu sách thành phố còn chưa mở cửa, liền thuận tiện tới đón cậu, dù sao nhà cậu cũng gần hiệu sách."
"Ồ."
Tuy rằng thuận tiện, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Hơn nữa anh còn giúp cô cầm cặp sách.
Nghe nói... Chàng trai săn sóc đều sẽ giúp bạn gái cầm túi.
Bên ngoài tiểu khu trên vỉa hè lát gạch màu đỏ sậm, cành lá rậm rạp che kín mít ánh nắng, chỉ chừa vài tia sáng từ cành lá giao nhau xuyên qua khe hở, chiếu xuống mặt đất loang lổ.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bóng tay lay động.
Tâm người cũng lay động theo.
Lăng Nhân mi mắt cong cong, tầm mắt nhìn theo mũi chân bước đi, bỗng nhiên nghe anh nói — —
"Thật xinh đẹp."
"Cái gì?"
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt trong veo rõ ràng nhìn về phía trước.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trái tim Lục Thiệu Đông lộp bộp nhảy rơi mất nửa nhịp, anh như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt, giơ tay lên kéo kéo dây đeo cặp sách trên vai, nhàn nhạt nói: "Váy rất đẹp."
"Oh... Cảm ơn."
Lăng Nhân rũ mắt xuống, tầm mắt dao động trên mặt đất, cảm giác khẩn trương trong lòng bớt chút ít, thay vào đó là một chút tung tăng, mười đầu ngón tay vặn chung một chỗ, nhịp bước nhẹ nhàng.
"Cậu cũng vậy." Vài bước sau, cô lễ phép mà nói lại.
Lục Thiệu Đông vui vẻ cong khóe miệng: "Tôi cũng gì? Váy tôi cũng rất đẹp sao?"
"..."
Anh biết rõ cô đang chỉ cái gì.
Lăng Nhân cúi đầu đi nhanh về phía trước đề tài kết thúc.
Lục Thiệu Đông lại không muốn như vậy, làm bộ làm tịch nói: "Người như tôi chỉ số thông minh không cao, cậu phải nói rõ một chút mới được."
"..."
"Cậu cứ việc nói thẳng đi, anh trai hôm nay có đẹp trai không?"
"..."
Lăng Nhân nghe không nổi nữa, tăng nhanh nhịp bước đi một mình lên trước, không nói mà lắc lắc đầu, về sau lại còn mím môi cười.
Người này... Thật nông cạn.
Lục Thiệu Đông sờ sờ mặt, chẳng lẽ thật không đẹp trai?
Nhưng lúc anh đi tới, trên đường đụng phải rất nhiều cô gái, ánh mắt nhìn anh kia rõ ràng là mê trai mà.
Cô lúc nào mới có thể mê anh như vậy?
Nửa phút cũng được!
Thở dài một cái, Lục Thiệu Đông chân dài đuổi theo người trước mặt, đang muốn tiếp tục cố gắng, bỗng nhiên nhìn thấy một người con trai đi xe đạp tới, tốc độ xe rất nhanh.
Anh vội vàng kéo người vào trong ngực, tránh chiếc xe đạp kia.
"Cậu đi vào bên trong." Nguy hiểm giải trừ, anh lập tức buông tay ra, chuyển qua bên trái cô.
Lăng Nhân bị anh ôm chầm trong chớp mắt mới chú ý xe đạp phía trước, lúc này còn có chút chưa tỉnh hồn, tùy tiện nói ' cảm ơn ', tim đập thật nhanh.
Lúc này phía sau bỗng truyền đến tiếng cô gái kêu lên sợ hãi, quay đầu nhìn lại, một cô gái bị chiếc xe đạp kia